Chương 113
Sau khi dùng bữa tối cùng **Nguyên Thiến cô cô** ở Ninh An cung, Diêu Hỷ liền dẫn người quay về cung Thái hậu nương nương.
Trên đường đi, nàng vẫn còn nghĩ tới lời Mạnh Lập Yên vừa nói. Việc nương nương chưa từng cho nàng vào kho, thật sự là vì không tin nàng sao?
Diêu Hỷ suy nghĩ kỹ lại thì cảm thấy… chưa chắc đã như vậy.
Mấy cô cô và cung nữ được vào kho cũng không phải để chơi, mà là do nhiệm vụ cần thiết, phải có người bê vác, xuất nhập hàng hóa. Nương nương hẳn không phải là không cho nàng vào, mà là vì thấy… không cần thiết.
Những người hầu hạ bên cạnh nương nương, bất kể là cung nữ hay thái giám, ai cũng có nhiệm vụ riêng. Nhiệm vụ của nàng là chăm sóc Thái hậu nương nương, mấy chuyện khác vốn chẳng liên quan gì đến nàng, rảnh rỗi mà vào kho thì làm gì?
Nghĩ vậy, nỗi buồn trong lòng Diêu Hỷ mới dần tan biến. Dù cho nương nương thật sự không tin nàng, cũng là điều dễ hiểu thôi. Vì nàng giấu nương nương quá nhiều chuyện.
Khả năng trở về tương lai của nàng gần như không còn, có lẽ nàng sẽ phải sống hết đời mình ở niên hiệu Vĩnh Thái này. Mà Thái hậu chính là người thân thiết và nàng tin tưởng nhất trong thế giới này. Nếu ngay cả với nương nương nàng cũng giấu giếm, vậy thì nàng còn có thể thổ lộ lòng mình với ai? Như thế chẳng phải quá cô độc sao?
**Nàng không thể tiếp tục giấu nữa!** Diêu Hỷ đã hạ quyết tâm.
Chẳng mấy chốc đã đến đại điện. Diêu Hỷ hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, Thái hậu nương nương đang ngồi trước án thư, viết gì đó.
“Sao giờ mới về?” – Vạn Tất ngẩng đầu liếc Diêu Hỷ một cái, rồi lại cúi xuống viết tiếp. Nàng vốn lo Diêu Hỷ về quá sớm, nên sau khi nói chuyện xong liền cho Long Nghi và Diêu Song Lan lui xuống. Ai ngờ Long Nghi các nàng thì về sớm, còn Diêu Hỷ mãi vẫn chưa quay lại. Nếu nàng còn chậm trễ thêm nửa canh giờ nữa, chắc Vạn Tất đã sai người đến Ninh An cung dò xem có xảy ra chuyện gì rồi.
Có lẽ do chuyện lần trước Long Nghi lén đưa Diêu Hỷ xuất cung để lại bóng ma trong lòng nàng. Chỉ cần Diêu Hỷ không ở trước mặt, trong lòng nàng lại cứ thấp thỏm bất an, sợ nha đầu này lại xảy ra chuyện.
“Nói chuyện với Nguyên Thiến cô cô hơi lâu một chút ạ.” – Diêu Hỷ vừa nói vừa quay người khép lại cửa điện.
Thấy Diêu Hỷ vừa bước vào đã tự mình đóng cửa lại, khóe môi Vạn Tất không khỏi khẽ cong lên – nha đầu này… tự giác ghê! Chẳng lẽ là định… thị tẩm?
“Sao lại tự dưng đóng cửa thế?” – Vạn Tất cố tình trêu ghẹo, khóe môi nhếch lên tinh quái, theo bản năng liếm nhẹ môi dưới.
“Có chuyện muốn nói riêng với nương nương.” – Diêu Hỷ đi đến ngồi xuống ghế cạnh án thư, hơi nghiêng về phía Thái hậu: “Nô tài vẫn chưa từng nói với nương nương, mình họ gì tên chi, từ đâu tới. Không phải cố ý giấu, mà là chuyện quá lớn, nên vẫn không dám dễ dàng mở lời.”
Vạn Tất đặt bút xuống, sắc mặt trở nên dịu dàng hẳn, ánh mắt nhìn Diêu Hỷ cũng ấm áp hơn mọi khi. Nàng biết, đứa nhỏ này rốt cuộc đã hoàn toàn, không chút giữ lại mà tin tưởng nàng. Sẵn sàng đem cả tính mạng mình – thậm chí là tính mạng của cả gia đình – giao phó vào tay nàng.
“Để sau hẵng nói đi! Hôm nay ai gia mệt rồi.” – Vạn Tất mỉm cười cắt ngang câu chuyện. Nếu lúc này Diêu Hỷ thật sự thú nhận tất cả, vậy thì món quà bất ngờ mà nàng dày công chuẩn bị cho Diêu Hỷ chẳng phải sẽ mất đi ý nghĩa sao?
Nghe Thái hậu nương nương nói vậy, Diêu Hỷ lại thở phào nhẹ nhõm. Bởi từ lúc quyết định sẽ thú nhận, đầu óc nàng đã rối như tơ vò. Nàng thực tâm muốn nói hết mọi chuyện với Thái hậu, nhưng bản thân nàng là ai chứ? Nàng mang linh hồn của một người sinh vào cuối thế kỷ 20, nhưng lại mang thân xác của Tôn Hỷ Bảo, trong khi thân phận chính thức có ghi chép trong cung lại là Diêu Hiển.
“Nô tài hầu hạ nương nương đi nghỉ.” – Diêu Hỷ đứng dậy, bước tới đỡ Thái hậu về tẩm điện. Trên đường đi, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nàng không nhịn được mà hỏi: “Nương nương không hề tò mò về thân phận của nô tài sao?” Nương nương đúng là kỳ lạ thật, cứ như cố ý không muốn nghe nàng nói gì cả. Có mệt mỏi đến mấy cũng đâu đến nỗi không nghe nổi mấy câu?
“Bất kể trước kia ngươi tên là gì, trong mắt ai gia, ngươi tên là Diêu Hỷ. Bất kể ngươi ngoài cung mang thân phận gì, từ nay về sau chỉ còn một thân phận duy nhất—” – Vạn Tất dừng lại, khẽ nâng cằm Diêu Hỷ lên, cúi đầu hôn nhẹ một cái rồi nói: “Đó là… nữ nhân của ai gia!”
Câu nói ấy lập tức xua tan toàn bộ nỗi hoang mang về thân phận trong lòng Diêu Hỷ.
Nương nương nói đúng. Bất kể trước kia nàng có bao nhiêu cái tên, bao nhiêu thân phận, thì từ giờ trở đi nàng chỉ còn lại một danh phận duy nhất. Nếu nói cuộc đời trước của nàng như những nét chấm phá rời rạc trên một tờ giấy trắng, thì hiện tại chính là khởi đầu mới được vẽ lên trên một trang giấy khác hoàn toàn. Mà bước ngoặt ấy, chính là ngày nàng cùng Trịnh Đại Vận vô tình gặp được Thái hậu nương nương bên rừng hoa anh đào ngoài cung Khang tần.
Những chuyện nàng từng giấu, không còn quan trọng nữa. Từ nay về sau, nàng sẽ toàn tâm toàn ý, không giấu giếm điều gì với nương nương.
Diêu Hỷ mỉm cười ngọt ngào, vòng tay siết lấy Thái hậu nương nương, có chút ngượng ngùng thì thầm: “Nương nương từng nói, người mà chủ động chạm vào nô tài thì phải trả một nghìn lượng. Vừa nãy người hôn nô tài một cái…”
Có nghìn lượng bạc làm vốn, Diêu Hỷ lại có thêm mục tiêu tích lũy mới — **dành dụm đủ mười nghìn lượng để ngủ với nương nương!**
Mười nghìn lượng đâu phải con số nhỏ, nàng phải nắm lấy mọi cơ hội kinh doanh mới được!
“…” – Vạn Tất suýt nữa tức đến thổ huyết. Cái nha đầu này vẽ nàng xấu như quỷ, mà còn dám đòi một nghìn lượng chỉ vì một cái hôn? Điên rồi sao?! Vạn Tất lập tức đẩy Diêu Hỷ ra: “Tránh xa ai gia ra, ai gia không dám đụng vào một công công giá ngàn vàng như ngươi đâu!”
“Chẳng phải giá là do nương nương định ra sao?” – Diêu Hỷ mặt dày lại bám lấy nàng, cười hì hì nói: “Một cái hôn một nghìn lượng, thị tẩm cũng một nghìn lượng, nương nương không muốn tận dụng cho đáng à?”
Vạn Tất liếc nàng một cái, phất tay bỏ đi, mặt lạnh tanh trở về tẩm điện.
Diêu Hỷ lập tức bước nhanh vài bước theo sau, thấy Thái hậu nương nương đã ngồi xuống bên ghế nhỏ trong noãn các, trước mặt đặt một chiếc kéo đồng nhỏ xinh xắn. “Lại đây, giúp ai gia cắt móng tay.”
“Tuân chỉ.” – Diêu Hỷ mỉm cười ngồi xuống đối diện Thái hậu nương nương, một tay nâng tay nàng lên, một tay cầm lấy kéo đồng. Nàng loay hoay ngắm nghía móng tay hồi lâu vẫn chưa ra tay, rốt cuộc nhịn không được nói: “Nô tài chưa từng cắt móng tay cho ai bao giờ, nương nương cố mà nhịn đau nhé!” Kéo này không giống bấm móng tay, không có độ cong, cắt chắc chắn sẽ hơi đau. Trước kia ở hiện đại, lúc không tìm được đồ bấm móng, nàng từng dùng kéo thử nên biết.
Nghe Diêu Hỷ nói vậy, Vạn Tất bỗng có ý định rút tay lại. Cắt móng tay… mà cũng đau sao?
**Tách!**
Diêu Hỷ hạ kéo cắt móng tay đầu tiên. Nàng cắt rất cẩn thận, tỉ mỉ tỉa gọn phần móng tay của Thái hậu nương nương, sau đó còn khéo léo sửa lại thành một đường cong đẹp mắt. “Nương nương xem thử đi ạ, một ngón đã xong rồi.”
Vạn Tất nhìn ngón trỏ tay phải vừa được Diêu Hỷ cắt xong, đúng là nhìn cũng đẹp đấy… nhưng vẫn còn hơi dài. “Cắt ngắn hơn chút nữa.”
Diêu Hỷ lại chỉnh sửa thêm một hồi.
Vạn Tất rút tay về xem lại lần nữa, vẫn không vừa ý: “Công công ra tay mạnh dạn chút, cắt sát vào!”
“Cắt sát quá thì không đẹp đâu ạ…” – Nghệ nhân làm móng Diêu công công quả thực không dám tán thành thẩm mỹ của Thái hậu nương nương.
“Nếu công công không sợ đau thì cứ để nguyên vậy cũng được!” – Vạn Tất vừa nói, vừa đưa ngón giữa ra cho Diêu Hỷ, để nàng dễ thao tác, nàng còn chu đáo gập cả những ngón khác lại.
Diêu Hỷ ngẩn người. Nương nương đang… giơ ngón giữa với ai vậy? Nàng vội vã kéo thẳng hết các ngón tay của Thái hậu ra, rồi đột nhiên nhớ ra ý nghĩa trong lời Thái hậu vừa nói ban nãy, lập tức mặt đỏ bừng.
“Vậy… nô tài cắt ngắn thêm một chút nữa nhé?” – Dĩ nhiên nàng sợ đau! Nhưng cái chuyện đó thì chỉ cần cắt ngón giữa là đủ rồi, sao nương nương lại muốn cắt cả ngón trỏ nữa? Vừa nghĩ đến đây, mặt nàng càng đỏ rực hơn.
—
Trời còn chưa sáng, Long Nghi đã kéo đứa đang ngủ say như chết – Tôn Nghiên – dậy.
“Đại Lực, mở cửa cung rồi. Mau thu dọn đồ đạc lên đường!” – Long Nghi thấy Tôn Nghiên vẫn còn ngái ngủ, định chui lại vào chăn, liền mạnh tay lật tung chăn lên, ghé sát vào tai nàng hét lớn: “Tôn Đại Lực! Mau dậy ngay!”
Tôn Nghiên ngáp dài, ngồi dậy nói: “Hôm qua ta còn cùng Diêu công công chạy suốt cả đêm, có ngủ được mấy đâu. Trễ một chút cũng chẳng sao mà, để ta ngủ thêm lát nữa có được không?” – Nói rồi nàng lại nằm xuống.
Long Nghi vất vả kéo nàng ra khỏi giường, giúp nàng mặc áo quần, sau đó lôi người đến chậu rửa mặt, tiện tay lấy khăn lau mặt cho nàng – tuy lau khá qua loa, mà Tôn Nghiên mắt còn chưa mở nổi. “Ngoan nào, chậm chút nữa là chưa chắc đi được đâu đấy.”
“Sao vậy?” – Tôn Nghiên nghe biểu tỷ nói vậy liền giật mình tỉnh táo, nhớ lại tối qua biểu tỷ và Diêu tỷ từng đến cung Thái hậu, không khỏi thầm hỏi: “Chẳng lẽ Thái hậu nương nương vì chuyện của Diêu công công mà định tìm ta tính sổ?”
“Là hoàng huynh.” – Long Nghi cảm thấy vẫn nên cho Đại Lực biết trước một chút thì hơn: “Năm đó muội lén vào cung cứu Hoàng huynh, chẳng phải đã nói dối hắn rằng muội là bạn đọc của ta sao?”
Tôn Nghiên cố gắng hồi tưởng lại, như gạt bụi khỏi trí nhớ cũ: “Hình như đúng là vậy…” – Hồi đó nàng lẻn vào cung để chơi, rất sợ bị đại di (Tiên hoàng hậu) phát hiện.
“Diêu tỷ của muội bị đưa vào cung cũng là vì lời nói đó của muội. Hoàng huynh hắn—” – Long Nghi thở dài một tiếng: “Vì chuyện năm đó muội cứu hắn, nên luôn nhớ mãi không quên. Trước đây hắn nhận nhầm Diêu Song Lan là muội, hôm qua gặp muội rồi liền lập tức trả lại tự do cho Diêu tỷ.”
“Ta…” – Trong lòng Tôn Nghiên như có gió dữ quét qua. Chuyện này chẳng phải là **nghiệp do chính tay mình gây ra** sao? Cứu người một lần mà làm biểu tỷ và Diêu tỷ chia cách bao năm, giờ thì đến cả bản thân nàng cũng suýt bị cuốn vào. “Dù có trở về phong địa thì vẫn là thiên hạ của hoàng huynh mà!” – Tôn Nghiên mặt mày ủ rũ, nàng gây chuyện gì không gây, lại đi đụng phải **Hoàng đế đương triều**.
“Sau khi về rồi thì mau tìm một gia đình nào đó, giả bộ đính hôn trước, cắt đứt ý niệm trong đầu hoàng huynh là được.” – Long Nghi lo nhất chính là hoàng huynh lại làm như lần trước hạ thánh chỉ, ép người tiến cung. May mà hoàng huynh không phải loại người đồi bại ham mê vợ người khác, chỉ cần Đại Lực lập tức đính hôn giả, Hoàng huynh cũng sẽ không làm gì quá đáng. Đợi hắn hết hi vọng thì âm thầm hủy hôn sau cũng không muộn.
“Được.” – Tôn Nghiên tỉnh táo hẳn. Nàng nhanh chóng mặc xong áo quần, qua loa chải đầu rồi ra khỏi phòng.
Long Nghi theo sau tiễn nàng, Tôn Nghiên xua tay nói: “Ta cưỡi ngựa rời cung, biểu tỷ tiễn ta ngược lại sẽ làm chậm hành trình. Giúp ta gửi lời tạm biệt đến Diêu tỷ và Diêu công công!”
“Đi đường cẩn thận.” – Long Nghi tiễn nàng đến tận cửa cung, nhìn nàng cưỡi ngựa đi xa rồi mới quay người trở về.