**Chương 114**
Tôn Nghiên phi ngựa đến cửa cung, trời còn chưa sáng. Thị vệ gác cổng nhận lấy bài tử Tôn Nghiên đưa tới, soi dưới ánh nến một lúc, rồi liếc mắt ra hiệu cho nhau.
Tên thị vệ cầm đầu tiến lên, cung kính đưa trả bài tử lại cho Tôn Nghiên, cười xòa nói: “Trong cung có quy củ của trong cung. Không có thánh chỉ của Hoàng thượng, bất kỳ ai cũng không được cưỡi ngựa di chuyển trong cung. Tiểu thư cầm bài tử của Trưởng công chúa Long Nghi, chúng nô tài buộc phải xin điện hạ một lời xác nhận, việc trái quy củ thế này nếu bị Hoàng thượng truy cứu, chúng nô tài thật sự không gánh nổi.”
“Nếu Hoàng thượng trách ta phá quy củ, Long Nghi công chúa tự sẽ thay ta giải thích, sẽ không liên lụy đến các ngươi.” Tôn Nghiên trong lòng đã thấy có điều chẳng lành.
Việc không được tùy tiện xuất nhập ngựa xe trong cung, nàng tất nhiên biết rõ, nhưng hôm qua nàng vào cung bằng xe ngựa, là vì hành lý quá nhiều. Đám thị vệ ở cửa cung thấy nàng cầm bài tử của Trưởng công chúa thì không nói một câu, để nàng vào thẳng, hôm nay sao lại khác rồi?
Chẳng lẽ dùng xe ngựa để chở hành lý thì được thông cảm, còn một mình cưỡi ngựa đi lại thì bị xem là nguy hiểm cho người trong cung?
Tôn Nghiên nghĩ nghĩ, có vẻ như đúng là mình không phải, đành ngồi xuống chiếc ghế thị vệ mang ra: “Vậy các ngươi đi nhanh rồi về nhanh.” Nơi này cách cung biểu tỷ Long Nghi không xa, đi một vòng cũng chỉ mất một khắc mà thôi.
Tên thị vệ cầm đầu áy náy nói: “Tạ tiểu thư thông cảm.” Dứt lời liền ra hiệu với thủ hạ: “Còn không mau đi!”
Minh Thành Đế ở Càn Thanh cung đang thay y phục chuẩn bị lên triều, thì một tiểu thái giám hớt hải chạy tới truyền lời: “Hoàng thượng, biểu tiểu thư Tôn gia trời chưa sáng đã cưỡi ngựa muốn rời cung, thị vệ gác cửa đã theo ý chỉ của người, tìm cớ giữ người lại.”
“Vội vã rời cung thế sao?” Trái tim Minh Thành Đế thắt lại. Hôm qua vừa mang bao nhiêu hành lý vào cung, hôm nay trời chưa sáng đã vội vàng bỏ đi, nếu không phải muốn tránh hắn thì là vì gì nữa? Nhất định là vì nụ hôn bất ngờ hôm qua trong cung Long Nghi đã làm Tôn Nghiên sợ hãi, nghĩ rằng hắn là kẻ trăng hoa nhẹ dạ. “Đường Hoài Lễ, đến Thái Hòa môn nói một tiếng, bảo các đại thần chờ một lát.”
Hắn cởi bộ long bào mới mặc được một nửa, thay sang thường phục, ngồi lên long liễn đi thẳng tới cổng cung.
Tôn Nghiên đang ngồi buồn bực ở cổng cung, thì thấy long liễn của Hoàng đế đi về phía mình. Nhớ tới những lời biểu tỷ vừa nói, Tôn Nghiên liếc xéo thị vệ trông cửa, thị vệ lập tức chột dạ quay đầu đi chỗ khác.
Hừ! Quả nhiên là chủ ý của tên hoàng đế kia.
Tôn Nghiên đứng bật dậy, giận đến mức đá mạnh một cước làm chiếc ghế gãy nát. Nàng muốn xem xem tên **hoàng đế háo sắc** đó định giở trò gì! Nếu thật đúng như lời biểu tỷ nói, muốn nàng bước theo vết xe đổ của Diêu tỷ vào cung làm phi – thì đừng trách nàng trở mặt vô tình!
Minh Thành Đế tiến lại gần, thấy Tôn Nghiên đứng bên đường nhìn hắn lạnh như băng, vội bước xuống long liễn, cười tươi nói: “Không ở cung Long Nghi yên ổn, lại ra đây làm gì?” Hắn liếc mắt nhìn con tuấn mã bên cạnh nàng: “Chẳng lẽ muốn cưỡi ngựa? Cưỡi ngựa thì phải đến mã trường! Cưỡi trên đường cung thì có gì thú vị? Trẫm sẽ đưa nàng đi lần sau.”
“Dân nữ tham kiến Hoàng thượng.” Tôn Nghiên sắc mặt không đổi hành lễ, sau đó đứng thẳng dậy hỏi: “Hoàng thượng định đi đâu vậy?” Giờ này lẽ ra là lúc thượng triều, mà cửa Thái Hòa lại không ở hướng này, Tôn Nghiên không tin hoàng đế chỉ tình cờ đi ngang.
“Trẫm tâm tình phiền muộn, thấy giờ này yên tĩnh nên ra ngoài dạo chút.” Minh Thành Đế hơi chột dạ nói.
“Hoàng thượng đến thật đúng lúc.” Tôn Nghiên cũng nặn ra một nụ cười: “Dân nữ đang định xuất cung, thị vệ đại nhân nói trong cung không được cưỡi ngựa, phải có thánh chỉ của Hoàng thượng mới chịu để dân nữ đi.”
Minh Thành Đế không dám để Tôn Nghiên đi. Thiên hạ rộng lớn như vậy, nếu Tôn Nghiên về nhà hoặc phủ Long Nghi thì còn đỡ, chứ nếu cố tình tránh hắn mà đi nơi khác thì hắn biết tìm nàng ở đâu?
“Các ngươi lui hết ra đi!” Minh Thành Đế bảo đám thái giám hầu hạ cùng thị vệ gác cổng đều lui xuống, chỉ còn lại hai người hắn và Tôn Nghiên mới mở miệng nói: “Chuyện hôm qua ở cung Long Nghi, trẫm không cố ý mạo phạm.”
Tôn Nghiên thấy hoàng đế đuổi hết người đi, sợ hắn lại giở trò, liền lùi về sau một bước. Sớm biết thế này thì nàng nên để biểu tỷ đưa đi cho rồi, đâu ra lắm chuyện thế này! “Dân nữ cũng không để bụng.”
“Không để bụng sao lại trời chưa sáng đã vội rời cung?” Minh Thành Đế nhìn nàng qua ánh sáng mờ ảo buổi sớm: “Trẫm hy vọng nàng có thể ở lại trong cung thêm vài ngày. Nàng và trẫm vốn là cố nhân, trẫm muốn ôn lại chuyện xưa, cũng muốn báo đáp ân cứu mạng năm đó.”
“Hoàng thượng định báo đáp thế nào?” Tôn Nghiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt. Hoàng thượng mà chịu sảng khoái thả nàng ra cung mới gọi là ân báo đáp lớn nhất.
Minh Thành Đế chắp tay sau lưng, trầm mặc hồi lâu mới lấy hết can đảm nhẹ nhàng nói: “Trẫm muốn cưới nàng, chăm sóc nàng cả đời. Từ ngày nàng cứu trẫm thuở nhỏ, trẫm đã luôn ghi nhớ trong lòng. Bao nhiêu năm qua, trẫm đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng vẫn mãi không quên được nàng.”
“…” Tôn Nghiên há hốc mồm kinh hãi: “Ta cứu chàng, vậy mà chàng lại muốn gọi ta vào cung?” Nàng tức đến mức chẳng màng lễ nghi gì nữa.
Minh Thành Đế vui vẻ gật đầu.
Đây không phải là kiểu **ân đền oán trả** sao? Tôn Nghiên cố gắng đè nén cơn giận trong lòng: “Ta ấy à, từ nhỏ đến lớn đã giúp và cứu không biết bao nhiêu người, nếu ai cũng nghĩ giống ngài, vậy chẳng phải ta sẽ phải chồng chồng vợ vợ cả đống? Hơn nữa, nếu ai cũng vì được cứu mà phải lấy thân báo đáp, sau này còn ai dám ra tay cứu người nữa?”
“Ngươi không nguyện ý?” Minh Thành Đế nghe nàng nói thế, trong lòng không khỏi có chút buồn. Hồi nhỏ Tôn Nghiên từng rất thân thiết với hắn cơ mà! Chỉ tiếc là thời gian bên nhau ngắn ngủi, không bao lâu sau đó hắn và mẫu phi gặp không ít chuyện, vất vả lắm mới trở thành thái tử, lại bị ép cưới hoàng hậu Chu thị theo ý mẫu phi.
“Không nguyện ý đâu!” Phải điên mới nguyện ý! Tôn Nghiên vừa dứt lời mới ý thức được mình từ chối quá thẳng thừng, có phần bất kính, liền vội sửa lời: “Dân nữ là kẻ thô kệch nông cạn, không xứng vào cung hầu hạ Hoàng thượng.”
“Không nguyện ý cũng không sao.” Minh Thành Đế cúi đầu mỉm cười. Hắn không vội, hắn có thể chờ, đã từng đợi Lan Tiệp dư bao nhiêu năm, đợi Tôn Nghiên thêm chút thời gian cũng chẳng sao. “Khó khăn lắm nàng mới vào cung, không cần vội rời đi. Hôm nay trong cung có đoàn hát vào biểu diễn, cùng đến xem cho vui nhé! Trẫm còn phải lên triều, không nói nữa.” Nói xong Minh Thành Đế không đợi Tôn Nghiên phản ứng đã lên long liễn.
Diêu Hỷ lúc thức dậy tâm trạng không được tốt lắm.
Tối qua Thái hậu nương nương đúng như lời đã thưởng cho nàng một ngàn lượng, còn cắt móng tay cho nàng nữa, đến mức ấy rồi nàng đương nhiên nghĩ sẽ cùng nương nương phát sinh chút chuyện gì đó…
Kết quả lại chẳng có gì cả!!!
Nương nương cắt móng tay xong liền bỏ mặc nàng lại ở noãn các, một mình quay về tẩm điện ngủ mất.
WTF!
Vậy nương nương người rảnh rỗi không có việc gì lại cắt móng tay ngắn như vậy làm chi? Còn hỏi nàng có sợ đau không làm gì? Chẳng phải chỉ khiến người ta vui mừng hão sao!
Diêu Hỷ mặc xong y phục đi vòng vào tẩm điện, thấy Thái hậu nương nương vẫn chưa dậy, đang nghiêng người ngủ rất ngon. Nàng nhẹ chân nhẹ tay bước tới, ngồi lên đôn ở chân giường, chống cằm ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của nương nương.
Vạn Tất cảm thấy trước mặt mình bỗng phủ một bóng đen, nàng mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt si mê của Diêu Hỷ đang ngây ngốc nhìn mình. “Đừng có lặng lẽ lượn lờ trước mặt ai gia, lỡ ai gia làm nàng bị thương thì sao?” Vạn Tất đưa tay từ trong chăn ra, giơ lên khẩu súng lục vẫn nắm chặt trong tay.
“Nương nương ngủ cũng cầm theo?” Diêu Hỷ kinh ngạc không thôi, thứ sắt to như vậy nhét trong chăn không cấn sao? Nguy hiểm nhất là lỡ trong mơ bóp cò thì chẳng phải tự làm mình bị thương à?
“Ai biết nguy hiểm sẽ đến lúc nào?” Vạn Tất vứt súng xuống, ngồi dậy ngáp một cái.
Tối qua vốn dĩ nàng định để Diêu Hỷ cùng ngủ ở tẩm điện, nhưng mấy ngày nay nàng chẳng ăn uống gì, sáng hôm qua lại cùng Diêu Hỷ giằng co một hồi, sức lực cạn kiệt. Nếu ôm Diêu Hỷ ngủ, trong lòng lại cứ nhớ nhung chuyện kia mà không thể làm thì càng khổ sở, chi bằng mỗi người một chỗ ngủ cho lành.
“Tiểu Diêu tử.” Vạn Tất chỉ chỉ vào môi mình, ra hiệu bảo Diêu Hỷ lại gần hôn nàng một cái.
Diêu Hỷ vừa định ghé sát lại thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì, liền lập tức rụt cổ lại, lắc đầu nói: “Nương nương lại giở trò lừa gạt nô tài rồi, hôn một cái là một ngàn lượng, nô tài không dám đâu.” Nàng còn chưa gom đủ bạc mà!
Vạn Tất vừa mới tỉnh dậy còn đang vui vẻ thì câu này khiến tâm tình bị phá sạch không còn manh giáp. Nàng nói một ngàn lượng chẳng qua là muốn xem con tiểu tài quỷ này có vì nàng mà chịu bỏ ra từng ấy bạc không thôi.
“Ai gia sớm muộn gì cũng bị nàng chọc tức mà chết.” Vạn Tất vén chăn bước chân trần xuống giường, ôm chầm lấy Diêu Hỷ, cúi đầu hôn xuống. Nàng mạnh mẽ vuốt ve thân thể Diêu Hỷ, đầu lưỡi như dã thú cuồng loạn càn quét trong miệng nàng, đến khi Diêu Hỷ bị hôn đến mắt long lanh, toàn thân mềm nhũn, Vạn Tất mới cười xấu xa, không chút lưu luyến mà buông nàng ra.
“Nương nương?” Diêu Hỷ mềm nhũn trong lòng nương nương, mắt mở lim dim đầy lưu luyến. Sao đột nhiên lại dừng? Trong lòng nàng gào thét: nương nương không cần phải thương hoa tiếc ngọc đâu! Xin cứ việc tàn nhẫn mà giày vò nô tài đi!
“Hửm?” Vạn Tất nhìn ánh mắt mong ngóng của Diêu Hỷ, trên gương mặt tràn đầy khát khao, trong lòng cũng ngứa ngáy đôi chút. “Làm sao?”
Diêu Hỷ trong lòng nóng như lửa đốt, giờ phút này nàng chỉ muốn đè Thái hậu nương nương xuống giường ngay lập tức. “Vậy một vạn lượng bạc kia… có thể cho nô tài ghi nợ trước được không?”
“Không được.” Vạn Tất cười, đưa tay ôm lấy eo Diêu Hỷ, cúi đầu hôn nàng thêm lần nữa, nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng rồi nói: “Hôm nay trong cung có đoàn hát tới, muốn đi xem không?”
Diêu Hỷ thấy nương nương chẳng có chút ý định “ngủ” nàng, đành uể oải thu lại dục niệm trong lòng. Trong cung lúc nào cũng u ám buồn tẻ, có đoàn hát tới náo nhiệt một chút cũng tốt.
Trước khi xuyên không, hoạt động giải trí quá nhiều, nàng chưa từng đi nghe hát bao giờ. Sau khi đến Tôn gia, có mấy lần bị chị dâu sai đi gọi Tôn Nhị Cẩu về nhà từ trà lâu, Tôn Nhị Cẩu đang mải mê cờ bạc nói chờ lát nữa sẽ về, nàng vì muốn về trễ một chút để khỏi bị Lưu thị sai làm việc khác, liền ngồi lại trà lâu nghe vài trích đoạn.
Cũng từ khi đó nàng mới cảm được cái hay của hát xướng, sau này có cơ hội là lại lấy cớ đi trà lâu tìm Tôn Nhị Cẩu, thật ra là vì mê cô đào hát đao mã đán tên Đào Tiểu Lâm.
“Muốn!” Diêu Hỷ vui vẻ đáp ngay. “Trước khi vào cung, tiêu khiển nô tài thích nhất chính là nghe hát.”
“Vậy sao?” Vạn Tất liếc Diêu Hỷ một cái, trong mắt hiện ra chút không vui: “Vậy công công nhất định từng hâm mộ ai đó lắm nhỉ?”
Diêu Hỷ ngờ nghệch gật đầu. Nàng đúng là từng mê nghệ sĩ, tiếc là hồi đó nghèo quá, chỉ có thể theo cổ vũ tinh thần, chứ không có tiền mà ủng hộ vật chất. Nếu có cơ hội nghe Đào cô nương hát lại thì tốt quá, với tư cách fan ruột, nàng nhất định sẽ tặng cho Đào cô nương vài bộ trang phục đao mã đán đẹp nhất. “Được vào cung hát hẳn đều là đào nổi tiếng phải không ạ? Biết đâu nô tài còn từng nghe qua.”
“Ngươi chắc chắn biết đấy, đều là những đào đã thành danh từ lâu. Nhưng có một người tên là Đào Tiểu Lâm thì vẫn còn khá mới, nghe nói đang nổi như cồn ngoài phố phường.” Vạn Tất ngồi xuống trước gương trang điểm, quay đầu bảo Diêu Hỷ: “Gọi người vào hầu ai gia rửa mặt chải đầu đi!”
Diêu Hỷ ngẩn người một lúc. Đào cô nương thành đào chính rồi sao? Quả nhiên là vàng thì sớm muộn cũng sáng. Trong lòng nàng vừa có cảm giác vui mừng khi idol mình theo đuổi cuối cùng cũng được công nhận, lại vừa thấy hơi mất mát vì viên ngọc nàng trân quý giờ đây ai ai cũng biết tới.
“Công công!” Vạn Tất thấy Diêu Hỷ ngẩn ra chẳng nhúc nhích, đưa tay chọc nhẹ vào bụng nàng: “Còn không mau đi?”