Chương 130
Diêu Hỷ biết Thái hậu nương nương chắc chắn đã hỏi qua mấy thái giám theo nàng xuất cung, hơn nữa còn hiểu lầm rằng nàng đang kể chuyện Lộc Đỉnh Ký để mượn chuyện nói mình. Nàng quyết định giải thích rằng mình kể Lộc Đỉnh Ký hoàn toàn chỉ vì thấy câu chuyện thú vị, hơn nữa bản thân vốn ở trong hoàng cung, lại từng làm thái giám, nên kể mấy chuyện kiểu đó rất thuận miệng trôi chảy.
Còn mấy tình tiết nhạy cảm trong nguyên tác như phản Thanh phục Minh, yêu nữ đảo Thần Long giả làm Thái hậu gì đó, nàng đều cắt sạch. Tuy triều Đại Thanh đã diệt vong từ lâu trước thời Đại Hưng, nhưng nàng hiện tại một chữ cũng không dám nhắc đến. Phản triều đình chính là trọng tội, còn yêu nữ giả làm Thái hậu lại càng dễ khiến người đời nghĩ đến Thái hậu đương triều vốn đã có danh “yêu hậu” — như thế chẳng phải rước họa vào thân?
Diêu Hỷ tự cho rằng bản thân suy nghĩ vô cùng chu toàn, đã tránh hết mọi nguy hiểm có thể xảy ra, nào ngờ cháy lại cháy ở… hậu viện.
“Nương nương à… người cưới bảy người vợ là cái tên giả thái giám trong truyện, chứ không phải là ta đâu!” Diêu Hỷ vừa ân cần gắp thức ăn cho Thái hậu nương nương vừa thề thốt: “Dù có mấy đời mấy kiếp, ta cũng chỉ muốn một mình nương nương thôi.”
“Thật sao? Há chẳng phải là công công cảm thấy chỉ có ai gia thì quá ấm ức, nên mới mượn chuyện kể sách để tưởng tượng cảnh mình được mỹ nhân vây quanh?” Vạn Tất lạnh lùng liếc Diêu Hỷ một cái, rồi gắp cho nàng một đống thức ăn, giọng mỉa mai: “Theo ai gia thấy, bảy người thì ít quá, chi bằng đổi thành bảy mươi đi! Công công ăn nhiều một chút, nếu thân thể không khỏe, chừng ấy mỹ nhân ngươi sao mà chịu nổi!”
“Nương nương đừng giận nữa mà.” Diêu Hỷ đưa đũa có thức ăn đến bên miệng Thái hậu, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Mỗi lần người tức giận là lại không muốn ăn cơm, cứ như vậy lâu ngày sẽ sinh bệnh đấy. Nếu nương nương không vui, vậy thì ta đổi chuyện khác kể cũng được mà. Tấm lòng ta đối với người thế nào, người còn không rõ sao, có cần vì mấy chuyện này mà ghen không?”
“Dĩ nhiên là cần!” Vạn Tất miệng thì cãi nhau với Diêu Hỷ, nhưng vẫn ngoan ngoãn hé môi ăn luôn miếng nàng đút. Ghen tuông là thứ không thể khống chế, lý trí thì nàng tin vào tình cảm của Diêu Hỷ dành cho mình, nhưng trong lòng vẫn luôn vì đủ chuyện mà ghen bóng ghen gió.
“Được được được.” Diêu Hỷ “phụt” cười ra tiếng: “Nương nương muốn thế nào thì cứ thế đi, dù sao ta cũng sẽ dỗ dành người mà.”
“Ngươi chắc chắn cái tên thái giám trong truyện không phải là bản thân mình?” Vạn Tất chẳng nỡ phát giận với Diêu Hỷ, nhưng chuyện này trong lòng vẫn cứ vướng mắc mãi không trôi.
Diêu Hỷ cười khổ nói: “Công công hồi cung có kể với nương nương không, cái tên giả thái giám đó sinh ra trong kỹ viện, mẹ là kỹ nữ Dương Châu, cha là ai còn chưa rõ ràng. Nếu ta thật sự muốn lấy hắn làm hình mẫu cho mình, có cần phải dựng cho mình một thân thế bi thảm đến vậy không? Phải căm hận cha mẹ đẻ cỡ nào mới làm thế được chứ!”
Vạn Tất nghe vậy mới thật sự yên lòng. Nhưng khi nghe Diêu Hỷ nhắc tới cha mẹ ruột, nàng không nhịn được hỏi: “Chuyện hồi nhỏ, ngươi thật sự một chút cũng không nhớ sao?”
“Nương nương cứ hỏi mãi chuyện hồi nhỏ của ta làm gì?” Diêu Hỷ vẫn còn cười, tay không ngừng hầu hạ nương nương dùng cơm, nhưng trong lòng thì đã căng như dây đàn.
Thái hậu nương nương có thể thỉnh thoảng hồ đồ trong chuyện tình cảm, nhưng những chuyện khác thì tâm tư tỉ mỉ đến đáng sợ. Lẽ nào nương nương đã phát hiện ra điều gì kỳ quặc trên người nàng? Nghi ngờ nàng căn bản không phải là Tôn Hỷ Bảo? Nếu nàng thật sự nói rõ tất cả, với phong cách hành sự của Thái hậu, chắc chắn sẽ phái người đến Tôn gia tra xét cho ra ngọn ngành.
Tôn Hỷ Bảo chưa từng đọc sách, thế nhưng lại biết viết chữ, biết tính toán. Thái hậu nương nương nhất định đã phát hiện ra rồi…
“Không có gì đâu. Chỉ là muốn nghe ngươi kể chuyện khi còn nhỏ một chút, để bù lại quãng ký ức năm xưa ai gia không ở bên cạnh.” Vạn Tất tùy tiện đáp qua loa. Trừ khi tìm được song thân ruột thịt của Diêu Hỷ, nàng tuyệt đối sẽ không để Diêu Hỷ biết bản thân thực ra không phải là nhi tử nhà họ Tôn.
Diêu Hỷ lại một lần nữa bị Thái hậu nương nương làm cho cảm động đến bất ngờ. Nương nương yêu nàng biết bao… đến mức còn tiếc nuối cả những năm tháng đã bỏ lỡ. Kỳ thật nàng cũng rất muốn biết quá khứ của nương nương, thế nhưng chuyện Thái hậu nương nương bị diệt môn vốn người người trong thiên hạ đều biết — nàng không muốn chạm đến nỗi đau ấy.
“Nhưng mà tối qua ta nằm mơ thấy ác mộng.” Diêu Hỷ bèn chủ động đổi chủ đề.
“Mơ thấy gì? Sao không gọi ai gia dậy?” Vạn Tất thấy Diêu Hỷ chỉ lo hầu hạ nàng ăn cơm, còn chẳng ngó ngàng đến bản thân, liền gắp mấy món Diêu Hỷ thích ăn để đút lại cho nàng. Hai người vừa thân mật lại vừa phiền phức, mỗi người đều dùng đũa mình để đút cho đối phương ăn.
Diêu Hỷ nghiêng đầu nhớ lại. Người ta thường chỉ nhớ tạm thời về giấc mơ, nàng nghĩ mãi mới nhớ được đoạn khiến mình giật mình tỉnh giấc: “Một người xấu có dáng vẻ vô cùng đáng sợ đuổi theo ta, ta lúc đó còn rất nhỏ, vừa khóc vừa chạy quanh trong một cái sân, trong sân có một cây đa cổ thụ to đến mấy người ôm không xuể, tán cây rợp trời rợp đất, thật đáng sợ…”
Kể đến đây, Diêu Hỷ bất chợt ngừng lại, thần thần bí bí mà nói: “Nương nương, có lẽ ta đã từng đến nơi trong giấc mơ đó ở kiếp trước.” Lúc nàng hồi tưởng lại giấc mộng, trong đầu giống như bị đánh thức một mảng ký ức nào đó — nàng không chỉ thấy cây đa, còn thấy ở góc sân có một hàng cúc cua, trong đó có một chậu đã bị vỡ.
Thậm chí trước khi hình ảnh hiện lên, nàng đã biết trong số đó có một chậu hoa bị đổ vỡ!
“Ngươi còn nhìn rõ được nơi đó trông như thế nào không?” Vạn Tất nghi ngờ Diêu Hỷ đã đem ký ức thời thơ ấu bị phong kín lẫn lộn với giấc mộng.
Diêu Hỷ gật đầu, trong lòng nhớ lại những cảnh tượng ấy. Theo lý mà nói, giấc mộng sẽ dần tan biến khi người ta tỉnh lại, nhưng cảnh trong mộng ấy lại càng lúc càng rõ ràng hơn.
“Vẽ ra…” Vạn Tất định bảo Diêu Hỷ vẽ lại cảnh trí trong ký ức, nhưng nghĩ đến trình độ vẽ tranh “cảm động trời đất” của nàng, đành ngậm miệng. Nàng nhớ Diêu Hỷ từng nhắc trong sân có cây đa to vài người ôm, cây to như vậy rất hiếm thấy, hay là sai người đi dò hỏi quanh kinh thành trước đã.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Diêu Hỷ đề nghị ra ngoài tản bộ.
“Cung của chúng ta chẳng có đủ vườn cho ngươi dạo sao?” Vạn Tất không muốn ra ngoài. Tư lễ giám và Thượng cung cục có lẽ đã bắt đầu sắp xếp phố thị trong cung rồi, nàng muốn cho Diêu Hỷ một bất ngờ vào sáng mai, tuyệt đối không thể để nàng phát hiện ra trước.
Lại qua một đêm. Diêu Hỷ đã dưỡng thành thói quen của người đi làm – dậy còn sớm hơn gà!
Nàng ngáp dài, nhắm mắt ngồi dậy. Toàn thân ê ẩm rã rời, đều là do tối qua bị Thái hậu nương nương “hành hạ”. Nương nương quả là nữ trung hào kiệt, đến cả khi hành kinh chiến lực vẫn không suy giảm, nếu không phải nàng cuối cùng kiệt sức đến mức không nhúc nhích được, khóc lóc xin tha, thì e rằng đến ngủ cũng chẳng được ngủ.
Ngay cả sau đó lúc tắm rửa, vẫn là Thái hậu nương nương ôm nàng đi, mà khi tắm lại còn… ôi trời, đúng là hạnh phúc đến khổ mà!
Tất cả là lỗi của cái gã Vi công gia phong lưu kia! Rõ ràng chuyện lúc trưa đã trôi qua rồi, vậy mà đêm đến Thái hậu nương nương lại lôi ra nói lại, vừa ép nàng vừa hỏi dồn: “Còn muốn bảy người nữa không hả?”
Nàng thật sự chưa từng có cái ý nghĩ đó! Nhưng thân làm kẻ dưới, chỉ đành ngoan ngoãn thuận theo, hết lần này đến lần khác cam đoan tấm lòng. Hứa hẹn rằng đời này chỉ yêu một mình nương nương, chỉ cần một mình nương nương.
“Hà aa~” Diêu Hỷ lấy tay che miệng ngáp thêm cái nữa, mắt nhắm tịt mà lò dò bước xuống giường. Thật là buồn ngủ chết mất thôi! Nàng rón rén mặc y phục, không dám gây tiếng động, sợ đánh thức nương nương dậy.
Thực ra Vạn Tất đã sớm tỉnh rồi, giấc ngủ của nàng vốn đã nhẹ, đêm qua lại còn vui mừng đến mức gần như cả đêm không ngủ.
Diêu Hỷ cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thái hậu nương nương, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bời của nàng rồi nói: “Nương nương ngủ thêm một lát nhé! Đợi người tỉnh dậy, ta sẽ về rồi.”
“Tại sao lại là trán? Ngươi vẫn là đang ghét bỏ ai gia!” Vạn Tất tỏ rõ bất mãn với nụ hôn của Diêu Hỷ.
Diêu Hỷ đành cười cười, nghiêng người tới, bù lại một nụ hôn thật sâu. Nàng ôm lấy đầu nương nương, hôn rất lâu mới chịu rời đi: “Vậy ta đi nhé? Nương nương ngoan ngoãn ngủ một giấc, đợi ta về.”
“Hôm nay đừng đi kể chuyện nữa, cùng ai gia đi dạo phố có được không?” Vạn Tất ngày càng nhận ra bản thân đã thay đổi. Tỉ như lúc nói chuyện với Diêu Hỷ, những câu hỏi dùng khẩu khí thương lượng ngày một nhiều, còn khẩu khí mệnh lệnh thì ngày một ít.
Diêu Hỷ có chút khó xử. Chuyện kể sách thì chẳng đáng gì, nhưng sự an nguy của nương nương lại là chuyện lớn. Trong thiên hạ, người muốn lấy mạng nương nương nhiều không kể xiết, trong cung còn có thể lọt thích khách, huống hồ là bên ngoài?
“Bên ngoài cung nguy hiểm lắm. Nếu nương nương thấy buồn, hôm nay ta ở lại trong cung bầu bạn với người có được không? Nếu người thích cái gì ở bên ngoài, sai người đi mua về cũng được, sao phải đích thân ra ngoài mạo hiểm làm gì?”
Vạn Tất nghiêng đầu, chống cằm tựa nửa người trên giường, ánh mắt chứa đầy ý cười mà nhìn hàng lông mày nhíu chặt vì lo lắng của Diêu Hỷ. “Vậy nếu ai gia nhất định muốn ra ngoài thì sao? Cả đời bị nhốt trong cung, chẳng phải chẳng khác gì ngồi tù sao?”
“Vậy… để vài hôm nữa có được không? Mấy ngày nay nương nương nóng lạnh đều không chịu được, cũng chẳng thể mệt, quả thực không thích hợp ra ngoài.” Diêu Hỷ gần như là khẩn cầu. Thái hậu nương nương tính khí biến đổi thất thường, có lúc còn giống như một tiểu hài tử cứng đầu, lại là hài tử thông minh tuyệt đỉnh, ngươi càng sợ gì, nàng càng cố ý muốn làm cái đó cho bằng được.
“Được thôi. Hầu hạ ai gia tắm rửa thay y phục, rồi chúng ta đi lên cổng thành ngắm mặt trời mọc.” Vạn Tất cười, vòng tay ôm lấy cổ Diêu Hỷ, muốn được nàng bế đến Lan Dịch Trì.
Diêu Hỷ cắn răng, ôm chặt lấy Thái hậu nương nương vào lòng.
“Ngươi thấy ai gia nặng không?” Vạn Tất ôm cổ Diêu Hỷ, cười hỏi.
Diêu Hỷ gồng sức, cố nặn ra một nụ cười nói: “Nương nương đúng là… nhẹ như yến trong mưa!” Không phải nương nương nặng, mà là nàng hôm qua bị giày vò đến mức tứ chi rã rời. Dọc đường ôm Thái hậu nương nương tới Lan Dịch Trì, thật sự bao lần nàng muốn quẳng người xuống luôn cho rồi.
Tắm rửa xong, chưa dùng sáng, Vạn Tất đã kéo Diêu Hỷ hướng về cổng thành.
Mặt trời còn chưa lên, toàn bộ hoàng thành vẫn chìm trong màn sương mờ xám xịt, duy chỉ có một nơi vô cùng rực rỡ ánh đèn.
“Nơi đó náo nhiệt thật đấy.” Diêu Hỷ khoác tay Thái hậu nương nương, chỉ về phía trước nơi đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi tấp nập: “Nương nương có muốn qua đó xem thử không? Trong cung có mở hội hoa đăng à?”
Vạn Tất sủng nịch liếc Diêu Hỷ một cái, vẻ mặt không giấu nổi đắc ý: “Tất nhiên phải đi xem rồi, là ai gia đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy.”
“Chuẩn bị cho ta?” Diêu Hỷ trợn tròn mắt, kinh ngạc bước đến cửa phố.
Trong phút chốc, nàng thật sự ngỡ mình đang ở ngoài cung — cảnh trí trên phố giống thật đến mức kinh ngạc, thứ gì có ở ngoài cung thì nơi này cũng có, chỉ là đã được giản lược và xa hoa hơn rất nhiều. Ví như:
Thượng thiện giám mở tửu lâu,
Ngự dụng giám mở tiệm mộc,
Thượng y giám mở hiệu may,
Chung cổ ty mở hí viện,
Hỗn đường ty mở nhà tắm,
Ngân tác cục mở tiệm kim ngân,
Binh trượng cục mở lò rèn,
Tửu thố diện cục mở tiệm dầu gạo…
Mọi thứ nàng từng thấy ngoài phố, đều xuất hiện nơi đây, còn lộng lẫy hơn mấy phần.