Chương 132
Diêu Hỷ đeo chiếc ngọc bội vừa mới mua bên hông, tay ôm đầy các loại đồ ăn vặt linh tinh. Vừa bước ra khỏi cửa tiệm trang sức, nàng lập tức rảnh một tay ra để đỡ lấy mớ đồ trong tay Thái hậu, vui vẻ nói: “Nương nương đưa đồ cho ta cầm nhé!” Nương nương mê mẩn trò giả làm nữ tử thường dân đi dạo phố, sống chết không chịu để thái giám hay cung nữ giúp mình, hai người dạo một đường vừa đi vừa mua, đồ càng lúc càng nhiều, phần lớn lại đều do nương nương xách.
“Không cần. Ai gia đến ngươi còn bế được, chút đồ này tính là gì?” Vạn Tất xách theo cả đống đồ bằng một tay, từ trong lòng lấy ra chiếc khăn tay, giúp Diêu Hỷ lau đi vết dính dính trên miệng vì ăn quá nhiều: “Muốn đi đâu nữa nào?”
“Để ta nghĩ xem.” Diêu Hỷ vừa trầm tư vừa cắn một miếng bánh đường trong tay.
Vạn Tất há miệng: “Đừng ăn một mình như vậy chứ, cho ai gia nếm thử chút nào.”
Chiếc bánh đường đã bị nàng cắn thành lỗ chỗ, Diêu Hỷ đang giúp Thái hậu tìm một chỗ còn nguyên để ăn, thì nương nương đã ghé miệng tới, cắn ngay một miếng từ vết cắn của nàng. Trong lòng Diêu Hỷ vừa ngọt ngào lại vừa hơi ngại ngùng. Nàng vốn không thích ăn đồ người khác đã ăn qua, cũng không thích người khác ăn đồ mình ăn dở, nhưng chuyện này… có lẽ cần thời gian để quen dần. Nàng thử cắn một miếng ở chỗ Thái hậu đã cắn… Ồ? Hình như không thấy khó chịu nữa.
Diêu Hỷ cũng rút khăn tay từ trong lòng ra, giúp Thái hậu nương nương lau sạch vệt đường bên khóe miệng. Trên con phố đông đúc náo nhiệt, hai người như chẳng có ai khác quanh mình, ngọt ngào nồng ấm.
Minh Thành Đế khoanh tay đứng phía sau hai người, sắc mặt lạnh lẽo nhìn tất cả. Hắn muốn xem thử, hai kẻ chỉ có mắt nhìn nhau này rốt cuộc khi nào mới phát hiện ra hắn đang ở đây.
“Nương nương, hay chúng ta đi dạo hiệu sách nhé?” Diêu Hỷ cười nói: “Sách trong thư phòng của người cao thâm quá, ta không có học vấn, thật sự đọc không vô, chỉ muốn tìm vài cuốn thú vị dễ hiểu để đọc thôi.”
Vạn Tất liếc Diêu Hỷ một cái đầy ghét bỏ nhưng lại mang theo ý cười: “Sách ở hiệu sách trong phố này phần lớn là từ Quốc Tử Giám và Tư lễ giám đưa đến, ngươi cứ vào xem thử có thứ gì vừa ý không, hôm khác ai gia sẽ sai người ra ngoài cung tìm vài cuốn thú vị hơn về cho ngươi. Ngươi còn muốn thứ gì mà trong đây chưa có, cứ nói thẳng với ai gia. Con phố này là quà ai gia tặng cho ngươi, tất nhiên nơi này mọi chuyện đều do ngươi quyết định.”
Minh Thành Đế kinh hãi đến mức không nói nên lời. Hóa ra nguyên nhân Vạn Tất làm ra trận động tĩnh to thế không phải vì hắn, mà là vì lấy lòng Diêu Hỷ?
Chẳng cần nói tới chuyện sủng phi mà hắn còn chưa từng sủng đến mức đó, ngay cả Tôn Nghiên, hắn cũng chưa từng tiêu xài xa xỉ vì nàng như thế! Minh Thành Đế ngoài tức giận còn có một tia tự ti lặng lẽ, cảm thấy bản thân đúng là thua kém.
Tiền trong quốc khố hắn có thể dùng, nhưng không dám tùy tiện dùng, bạc là vắt từ máu mồ hôi của dân mà ra, nên cuối cùng vẫn phải dùng cho dân. Dù hắn chưa dám tự xưng là minh quân thánh chủ, nhưng ít nhất cũng không phải hôn quân hoang dâm vô độ.
“Thái hậu.” Minh Thành Đế đen mặt gọi hai người kia đang vui vẻ dạo chơi, làm lơ hoàn toàn sự hiện diện của hắn.
Vạn Tất quay đầu lại, thấy phía sau là Minh Thành Đế, liền dừng bước, mỉm cười nói: “Hoàng thượng cũng tới rồi à. Sao không dẫn theo Đường công công?”
“Đường Hoài Lễ bệnh rồi. Thái hậu náo nhiệt một ngày là được rồi, mai dẹp hết những thứ này đi!” Minh Thành Đế mặt không vui, liếc Diêu Hỷ một cái đầy lạnh lẽo. Tên thái giám này chẳng những không có chút quy củ nào trước mặt Vạn Tất, mà còn không biết đã cho nàng uống phải thứ mê hồn dược gì mà lại được nuông chiều đến thế.
“Dẹp?” Vạn Tất mỉm cười lắc đầu: “Ai gia còn đang định mai động công, xây hẳn nơi này thành một con phố thật sự! Ở đầu phố dựng cổng vòm, Hoàng thượng đề một tấm biển giúp ai gia đi.”
“Quá đáng! Thái hậu có biết sáng nay triều đình có bao nhiêu người dâng sớ hạch tội người không? Vì một tên thái giám mà bày ra cảnh xa hoa như thế, Thái hậu không sợ người ta chê cười sao!” Minh Thành Đế tức giận nói, lại hung hăng quét ánh mắt về phía Diêu Hỷ. Vạn Tất đúng là sống trong cung lâu nên vẫn còn quá ngây thơ, mới bị cái tên yêu mị lả lướt như hắn dắt mũi xoay vòng.
Diêu Hỷ không chịu nổi ánh nhìn giận dữ của Hoàng đế, hoảng sợ nép vào sau lưng Thái hậu nương nương. Vạn Tất quay đầu lại dịu dàng mỉm cười với nàng, khẽ nắm lấy tay nàng nói: “Ngươi không phải nói muốn đi hiệu sách dạo một vòng sao? Đi trước đi, ai gia lát nữa sẽ qua tìm.”
Nàng không muốn tranh luận chuyện này với Minh Thành Đế giữa đường. Ai cũng cần thể diện, nhất là Thiên tử. Bàn chuyện riêng tư thì đương nhiên phải ở chỗ kín, mới dễ khiến hắn mềm lòng. Sau khi tiễn Diêu Hỷ đi, nàng quay người bước vào tiệm trang sức, nói với “chưởng quầy”: “Ra hết ngoài cho ai gia! Ai gia muốn nói vài câu với Hoàng thượng.”
“Thái hậu có gì cứ nói.” Minh Thành Đế lạnh mặt ngồi xuống ghế. Lúc Vạn Tất nói chuyện với tên tiểu thái giám tên Diêu Hỷ kia, quả thực giống như biến thành người khác, dịu dàng đến mức khiến người ta không nhận ra được đây chính là vị Thái hậu thường xuyên mắng hắn như cháu trai kia.
“Ai nói ai gia làm việc này vì Diêu Hỷ?” Vạn Tất thu lại nụ cười, buông đồ trong tay xuống, ngồi sát bên Minh Thành Đế. Chuyện này vốn là do nàng nghĩ ra, Diêu Hỷ hoàn toàn không hay biết trước, cho dù có là nàng chủ động xin, nàng cũng nhất định phải gánh thay. Hoàng đế không thể làm gì nàng, nhưng với Diêu Hỷ thì chưa chắc. “Người muốn giết ai gia quá nhiều, ai gia không dám tùy tiện xuất cung, muốn dạo phố chẳng phải chỉ có cách đưa cả phố vào cung sao?”
“Vừa rồi trẫm đích thân nghe thấy Thái hậu nói con phố này là để tặng cho Diêu Hỷ!” Minh Thành Đế nghiêng đầu, nheo mắt nhìn nàng.
“Ai gia chẳng qua là nhân tiện cho Diêu Hỷ chút thể diện thôi.” Vạn Tất vừa chơi đùa với móng tay vừa nhàn nhạt đáp: “Huống hồ ai gia dùng bạc dành dụm bấy lâu để tìm chút niềm vui thì sao? Có dùng tới nửa xu bạc của quốc khố Đại Hưng đâu.”
“Ý gì đây?” Minh Thành Đế khó hiểu. Ngân sách của Tư lễ giám và Thượng phục cục đều lấy từ quốc khố mà? Không thì sao văn võ bá quan lại phản ứng dữ dội đến thế.
Vạn Tất hờ hững cười với hắn: “Tất cả chi phí trên con phố này đều do ai gia xuất từ tư khố. Về sau nếu muốn cải tạo lại cung thất thì ngân lượng cũng từ đó mà ra. Hoàng thượng thấy có vấn đề gì không?”
Minh Thành Đế ngẩn người một lúc rồi bất lực lắc đầu. Nếu Vạn Tất dùng tiền riêng của nàng, thì còn ai có thể nói gì được?
“Vậy Hoàng thượng kể xem, sáng nay triều đình ai đã dâng sớ hạch tội ai gia?” Vạn Tất vừa ngáp vừa hỏi. Đêm qua nàng chơi quá điên, hầu như không ngủ, lại còn dắt Diêu Hỷ dạo phố nửa buổi, giờ đã bắt đầu buồn ngủ.
“Thái hậu lại muốn làm gì?” Minh Thành Đế cảm thấy bất an, nhưng vẫn nói ra — dù gì cũng giấu không được.
Vạn Tất nghe xong ba cái tên ấy, vỗ vai hắn cười nói: “Hoàng thượng nhớ kỹ bọn họ, đều là nhân tài có thể dùng. Sau chuyện Chu Hướng Xương mà vẫn dám đắc tội với ai gia, đó đều là người vì Đại Hưng có thể hy sinh cả mạng sống. Ba người ấy tuy tiểu tiết có lỗi, nhưng đại nghĩa không sai, nên trọng dụng.”
Minh Thành Đế hất tay Vạn Tất ra, vẻ mặt vẫn chưa nguôi giận: “Trẫm tự có chừng mực. Còn ngươi đó, dẫu là bạc riêng của mình, tiêu xài phung phí thế này cũng khó tránh bị người đời mắng chửi.”
“Mặc kệ họ mắng, ai gia lại có nghe thấy đâu.” Vạn Tất đứng dậy, từ đống đồ lặt vặt vừa mua chọn lấy một con chuồn chuồn tre đưa cho Minh Thành Đế: “Hoàng thượng đừng cứ mặt nặng mày nhẹ mãi. Ai gia đã đặt ra quy củ cho con phố này rồi, vào nơi này thì chẳng phân chủ tớ, ngay cả chân long thiên tử cũng nên nếm chút nhân tình thế thái chứ?”
Minh Thành Đế nhận lấy con chuồn chuồn tre, nhẹ nhàng xoay một cái, nó không nghe lời mà bay thẳng ra ngoài cửa. Hắn không khỏi bật cười khổ: “Bao nhiêu năm không chơi rồi. Thành ra tay chân lóng ngóng cả.”
“Nếu ngày mai triều sớm còn có kẻ dâng sớ phản đối, hoàng thượng cứ quăng cho họ sổ sách thu chi của các ty là được.” Vạn Tất xách đồ đứng dậy. Nàng còn phải đi tìm Diêu Hỷ nữa.
“Trẫm giúp Thái hậu cầm chút đồ đi!” Minh Thành Đế thấy Vạn Tất một mình xách theo bao nhiêu đồ, vừa đau lòng vừa tức giận: “Diêu Hỷ làm gì thế hả? Chỉ lo ôm đồ ăn mà để Thái hậu vất vả xách đồ!”
“Chuyện nhà ai gia với Diêu Hỷ, không cần hoàng thượng quản!” Vạn Tất cực kỳ khó chịu với thái độ của Minh Thành Đế dành cho Diêu Hỷ.
Nghe thế, Minh Thành Đế giật phắt đồ từ tay nàng, tức giận nói: “Nói gì vậy? Trẫm chẳng phải người nhà của ngươi thì cái tên nô tài đó lại là chắc?”
“Ồ? Vậy hoàng thượng là người nhà gì của ai gia đây?” Vạn Tất lại nổi hứng trêu chọc.
“Không rảnh đôi co với ngươi.” Minh Thành Đế xách đồ bước khỏi tiệm trang sức, không quên quay đầu dặn nàng: “Cẩn thận bậc cửa đấy!”
Diêu Hỷ nghe lời Thái hậu nương nương, đi tới hiệu sách trước. Nàng không ngờ sẽ gặp biểu tiểu thư nhà họ Tôn ở đó.
“Biểu tiểu thư?” Diêu Hỷ vui mừng bước nhanh tới, nhỏ giọng gọi.
Tôn Nghiên đang buồn chán lật mấy cuốn sách linh tinh, nghe tiếng gọi quay đầu lại thấy là Diêu Hỷ thì cũng vui vẻ chào hỏi: “Diêu công công? Ta còn vừa nói với biểu tỷ, trong cung mà muốn nói chuyện với công công vài câu thật sự quá khó, Thái hậu nương nương lúc nào cũng kè kè bên cạnh ngươi.”
“Công chúa và Lan tiệp dư không đi cùng sao?” Diêu Hỷ thấy Tôn Nghiên một mình trong tiệm liền hỏi. Gần đây vì chuyện Diêu Hiển, nàng có chút e ngại Lan tiệp dư — muốn gặp mà lại sợ gặp, lòng đầy rối rắm.
“Có đi chứ.” Tôn Nghiên ra hiệu gọi Diêu Hỷ lại gần, nhỏ giọng nói bên tai: “Tỷ tỷ muốn đi xem thư họa, biểu tỷ ta theo nàng ấy rồi. Ta sợ theo cùng sẽ làm phiền hai người nên viện cớ muốn mua sách mà tới đây.”
“Làm phiền hai người? Ý gì vậy?” Diêu Hỷ ngơ ngác hỏi.
Tôn Nghiên chột dạ, sợ mình lỡ lời. Chẳng lẽ Diêu Hỷ không biết gì về chuyện của biểu tỷ và Lan tiệp dư? Vậy thì nguy rồi. Nàng vội vàng chống chế: “Ý ta là ta không hiểu thư họa, hai người họ lại là người trong nghề, ta đi theo chỉ tổ làm loạn hứng thú của họ thôi.”
“Ồ ồ.” Diêu Hỷ mỉm cười, giơ đống đồ ăn vặt trong tay lên lắc lắc, hỏi Tôn Nghiên: “Biểu tiểu thư chọn thử xem, có muốn ăn gì không?”
Tôn Nghiên cũng không khách sáo. Nàng mới ở trong cung mấy ngày mà đã nhớ phát điên cuộc sống ngoài cung. Đúng lúc Thái hậu nương nương cho xây con phố này, còn đưa đủ thứ ngon vật lạ vào đây. “Ta muốn ăn túi hạt dẻ rang đường kia.”
Diêu Hỷ mở gói hạt dẻ rang đường đặt lên bàn, rồi mở cả mấy món khác ra, nói với Tôn Nghiên: “Biểu tiểu thư ăn thử tất cả đi, ta với người vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Được chứ!” Tôn Nghiên vui vẻ kéo ghế ngồi cạnh Diêu Hỷ, một người bên trái một người bên phải, ngồi ăn như hai tỷ muội thân thiết.
Vừa ăn hạt dẻ, Diêu Hỷ vừa vụng về mãi chẳng bóc được cái nào, còn Tôn Nghiên thì chỉ dùng một tay búng nhẹ là một hạt vỡ, lại một hạt nữa. Nàng vừa cười vừa khuyên Diêu Hỷ: “Công công đừng bóc nữa, nhìn ngón tay công công gắng sức dùng móng tay mà nô gia thấy đau thay.” Nàng nhẹ nhàng bóc một hạt, lấy phần nhân đưa cho Diêu Hỷ: “Ta bóc nhanh, công công cứ ăn của ta là được rồi.”
Diêu Hỷ giơ ngón cái tỏ vẻ khâm phục: “Biểu tiểu thư thần lực thật đấy!” Nàng nhớ lại cảm giác bị con ngựa điên ở lãnh địa Trưởng công chúa đè ép đến nghẹt thở, mà hôm đó biểu tiểu thư đến cứu lại dễ như bỡn. Bảo sao Trưởng công chúa gọi biểu tiểu thư là Đại Lực, quả không ngoa chút nào!
Tuy nói người có tài thì làm nhiều việc, nhưng Diêu Hỷ cũng thấy ngại nếu cứ mặt dày hưởng thụ thành quả của biểu tiểu thư, bèn lấy quả đào ngọt bên cạnh, gọt vỏ cẩn thận, bẻ ra một miếng đưa cho Tôn Nghiên: “Người nếm thử cái này xem.”
Tôn Nghiên định đưa tay đón lấy, nhưng tay nàng vì bóc hạt dẻ mà đen sì sì, vốn cũng chẳng câu nệ tiểu tiết, bèn há miệng đón lấy miếng đào Diêu Hỷ đưa tới. Diêu Hỷ có hơi ngượng, vội vàng rụt tay về — động tác đút đồ ăn kiểu này thật sự quá thân mật, trước giờ nàng chỉ làm với mỗi Thái hậu nương nương.
Thế nhưng, Vạn Tất và Minh Thành Đế không biết đây chỉ là một hiểu lầm. Hai người vừa đến trước cửa hiệu sách thì bắt gặp cảnh tượng “ấm áp” này.
Diêu Hỷ gọt đào đút cho Tôn Nghiên.
Tôn Nghiên bóc hạt dẻ đưa cho Diêu Hỷ.
Thế là…
Minh Thành Đế chỉ muốn giết chết Diêu Hỷ.
Vạn Thái hậu lại muốn lột da Tôn Nghiên.