Chương 133
Diêu Hỷ ngồi nghiêng, quay lưng lại phía cửa, liền cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau. Nàng vốn cho rằng hành động không mấy chừng mực với biểu tiểu thư khi nãy chỉ bị Thái hậu nương nương bắt gặp. Ai ngờ vừa quay đầu lại thì phát hiện tình hình còn tệ hơn — Hoàng thượng không biết vì sao cũng đến, mà sắc mặt lại còn khó coi hơn cả Thái hậu.
Diêu Hỷ thật sự không hiểu nổi. Nàng biết Thái hậu nương nương hay ghen, nhưng Hoàng thượng giận cái gì chứ?
Tôn Nghiên vội vàng đứng dậy hành lễ, Diêu Hỷ cũng lúng túng đứng bật dậy khỏi ghế.
Minh Thành Đế nhìn Tôn Nghiên, lòng quặn thắt. Không lẽ cái tên thái giám Diêu Hỷ này thật sự biết yêu thuật gì đó? Không những trò chuyện thân mật với Tôn Nghiên, mà Tôn Nghiên còn chịu khó bóc hạt dẻ cho nàng ta!
Hắn ghen tị, căm tức, hận đến ngứa răng, thậm chí còn muốn lập tức hạ chỉ chém đầu Diêu Hỷ! Nhưng cuối cùng hắn chỉ nghĩ thế thôi. Không phải vì không muốn tỏ ra bạo ngược trước mặt Tôn Nghiên, mà là căn bản hắn chẳng có cái mặt nào mà tỏ ra bạo ngược. Nếu hắn mà là một hôn quân sát phạt quyết đoán thì đã tốt biết mấy!
Tuy không đến mức giết Diêu Hỷ, nhưng đánh cho một trận nên thân, thay Thái hậu dạy dỗ cái kẻ tiểu sủng này cũng là chuyện nên làm.
“Dân nữ (nô tài) xin bái kiến Thái hậu nương nương, bái kiến Hoàng thượng.” Hai kẻ xui xẻo đồng thanh hành lễ, chẳng khác nào cùng chịu tội.
Diêu Hỷ giận chính cái miệng ăn nói linh tinh của mình, âm thầm đập vào miệng mấy cái. Cái miệng ăn uống lung tung, nói năng lung tung! Với tính khí của Thái hậu nương nương, thể nào cũng sẽ nói nàng và biểu tiểu thư tâm ý tương thông gì đó. Tuy Thái hậu hay ghen, nhưng cũng dễ dỗ, cùng lắm nổi cáu một trận, ngủ một giấc là quên.
Điều Diêu Hỷ lo lắng nhất là liên lụy đến biểu tiểu thư. Thái hậu có thể cưng chiều nàng vô độ, nhưng đối với người khác thì chưa chắc đã khoan dung như thế.
Vạn Tất đứng ở cửa đánh giá Tôn Nghiên, hừ, diện mạo miễn cưỡng xem như thanh tú. Ánh mắt lại chuyển sang Diêu Hỷ, trừng nàng một cái rồi mới quay sang Tôn Nghiên nói: “Nếu ai gia không nhớ lầm, ngươi là biểu muội của Long Nghi chứ gì?” Vừa nói vừa nhấc váy bước vào hiệu sách.
“Dạ. Thái hậu nương nương nhớ không sai.” Tôn Nghiên vốn dĩ chẳng nghĩ chuyện bóc hạt dẻ rồi đút cho nhau lại bị hiểu lầm thành chuyện gì to tát. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt giận dữ của Thái hậu nương nương, nàng dần nhận ra mức độ nghiêm trọng. Dù có miễn tử kim bài của Hoàng thượng, lại thêm biểu tỷ là công chúa có thể cầu xin thay, nàng không sợ gì cả, chỉ hơi lo cho Diêu Hỷ…
Thế nhưng Thái hậu nương nương đúng là rất để ý đến Diêu công công, chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng ghen tuông, nghĩ vậy nàng lại thấy yên tâm hơn nhiều. Đã thương thì chắc chắn không nỡ phạt.
Vạn Tất lạnh nhạt liếc nhìn Tôn Nghiên nói: “Trong cung có quy củ của trong cung, thân thích không được ở lâu. Ai gia nể mặt Long Nghi mới không nói gì. Nhưng ngươi biết rõ Diêu Hỷ là người của ai gia mà hành xử chẳng có chừng mực, xem ra cũng chẳng phải người có phép tắc gì. Trước khi gây họa lớn, sớm thu dọn hành lý mà rời cung đi là hơn.”
“Thái hậu nương nương…” Diêu Hỷ vô cùng áy náy.
Vạn Tất trừng nàng một cái, thầm nghĩ: Sổ nợ của ngươi, về cung rồi tính tiếp!
Cái chết tiệt nhà ngươi đúng là không nhớ bài học! Chuyện của Đào Tiểu Lâm vừa mới qua được mấy hôm?
Diêu Hỷ ngoan ngoãn ngậm miệng. Giờ nàng mà nói đỡ cho biểu tiểu thư, chẳng khác nào dội thêm dầu vào lửa. Thái hậu đang nổi máu ghen, nàng mà còn đứng về phía người khác thì đúng là tìm đường chết.
Ra khỏi cung? Tôn Nghiên thật lòng mong còn chẳng được ấy chứ! Nàng mừng rỡ quỳ xuống tạ ơn: “Dân nữ tuân chỉ. Dân nữ lập tức thu dọn hành lý rời cung, không chậm trễ một khắc.” Xem ra họa từ trên trời rơi xuống cũng có lúc thành phúc! Tôn Nghiên cúi đầu, khẽ nở một nụ cười lén.
“Không được!” Minh Thành Đế vốn đang im lặng rốt cuộc cũng bùng nổ. Hắn nhìn Tôn Nghiên đang quỳ dưới đất, trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm xúc như muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Lần đầu gặp là Tôn Nghiên bảo vệ hắn, lần này đến lượt hắn bảo vệ Tôn Nghiên rồi. “Nói đến không có quy củ thì cũng là Diêu Hỷ không có quy củ. Một nô tài như hắn mà dám thản nhiên để chủ tử hầu hạ, chẳng phải là bị Thái hậu người chiều hư rồi sao? Người đâu! Kéo Diêu Hỷ xuống đánh tám mươi trượng vào miệng cho trẫm, để nhớ lâu cho kỹ!”
Đánh Diêu Hỷ vào miệng? Vạn Tất cũng thật sự tức giận rồi. “Ai gia cũng muốn xem thử ai dám động vào Diêu Hỷ!” Vạn Tất trừng mắt quát đám thái giám trong hiệu sách đang nghe lệnh Hoàng thượng mà lăm le hành động.
Rõ ràng vừa rồi là biểu muội của Long Nghi chủ động cắn miếng đào trong tay Diêu Hỷ, hạt dẻ cũng là nàng ta tự tay bóc rồi đưa cho Diêu Hỷ. Người chủ động lấy lòng là cái đứa họ Tôn kia, dựa vào cái gì mà bắt Diêu Hỷ chịu phạt? Diêu Hỷ sai là ở chỗ không nên quá thân cận với Tôn Nghiên, nhưng nếu nói là hành vi không đứng đắn, thì cũng không đến lượt nàng nhà ai gia bị phạt.
“Dù sao thì Diêu Hỷ cũng là từ tứ phẩm Thiếu giám, còn nha đầu họ Tôn chỉ là dân thường, chủ tử cái gì?” Vạn Tất nhìn Minh Thành Đế đầy tức giận. Nàng thật sự không hiểu, nàng chẳng qua chỉ bảo Tôn Nghiên rời cung về nhà thôi mà, cho dù Hoàng thượng có vì nể mặt Long Nghi muốn nói đỡ vài câu thì cũng không đến mức nổi trận lôi đình như vậy chứ? Bình thường hắn rất ít khi phản bác nàng, có chuyện gì to đến đâu cũng đều nhỏ nhẹ thương lượng, hôm nay là uống nhầm thuốc gì rồi?
Minh Thành Đế đúng là vẫn luôn nhường nhịn Vạn Tất, nhưng không phải vì sợ nàng, mà vì cảm kích, vì coi nàng như người nhà. Mọi việc hắn đều có thể nhường nhịn, chỉ riêng chuyện Tôn Nghiên thì không. Hắn không chỉ muốn giữ Tôn Nghiên lại trong cung, mà còn muốn chứng minh với nàng rằng đường đường là Hoàng đế Đại Hưng, hắn có thể bảo vệ nàng không để ai khi dễ — kể cả người muốn động đến nàng là Thái hậu.
“Thế thì…” Minh Thành Đế giống như đang tức giận, nhưng thực chất là có tính toán: “Trẫm lập tức sắc phong Tôn Nghiên làm Tôn quý phi!”
Nói xong, hắn liền cảm thấy sảng khoái trong lòng, thậm chí còn có chút cảm kích Diêu Hỷ vì đã tạo cho hắn một cơ hội để được tuỳ hứng một lần.
Thần tiên đánh nhau, người phàm chịu nạn. Mấy thái giám trong hiệu sách thấy Thái hậu và Hoàng thượng cãi nhau, lập tức lặng lẽ rút vào góc tối, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại để khỏi bị vạ lây.
Vạn Tất lập tức hiểu ra tại sao lúc nãy Hoàng đế lại tức giận đến vậy. Hoá ra là vì để ý đến nha đầu họ Tôn! “Hoàng thượng muốn phong ai làm phi là chuyện của hoàng thượng, nhưng cũng nhớ mà quản người của mình cho tốt. Nếu không có công phu quản lý thì ai gia đây cũng đành vất vả giúp một tay.”
Minh Thành Đế nghe nàng nói “người của mình” thì trong lòng ngọt ngào vô cùng, giận cũng tan quá nửa. Nhưng lời Vạn Tất nói quá khó nghe, hắn cũng đành phản bác: “Thái hậu vẫn nên quản giáo tốt Diêu Hỷ đi! Đừng ép trẫm phải ra tay thay thái hậu. Thái hậu và Diêu Hỷ ở riêng tư thế nào không phải chuyện của trẫm, nhưng ra ngoài thì không thể loạn phép tắc được.”
Vạn Tất cũng chẳng muốn tiếp tục đôi co với Minh Thành Đế. Nếu thực sự chọc giận hắn, người thiệt thòi cuối cùng sẽ là Diêu Hỷ. “Tiểu Diêu tử, chúng ta đi!” Nàng tức giận liếc Diêu Hỷ một cái.
Thái hậu và Diêu Hỷ đã rời đi, Tôn Nghiên quỳ dưới đất vẫn còn mơ màng. Vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Từ chuyện phải rời cung cho đến việc được sắc phong thành quý phi, chỉ trong nháy mắt, nàng hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Xin Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh!” Tôn Nghiên định thần lại, ngồi thẳng người dậy, hướng về phía Minh Thành Đế nói. Giọng điệu không giống đang cầu xin, mà giống như đang uy hiếp hơn.
Minh Thành Đế cười nói: “Ngươi đừng tức giận. Trẫm chỉ là nhất thời xúc động mới nói như vậy, chỉ là… quân vô hí ngôn mà.” Nói rồi bước lên định đỡ Tôn Nghiên dậy.
“Hoàng thượng ngài thật không biết xấu hổ!” Tôn Nghiên biết rõ Minh Thành Đế cố ý làm vậy, bèn “vèo” một tiếng bật dậy, nắm lấy cánh tay của hắn rồi thực hiện một cú quật vai gọn gàng. Sau đó nàng vỗ vỗ tay, đứng từ trên cao nhìn xuống Minh Thành Đế dưới đất mà nói: “Nếu hoàng thượng thật sự không sợ chết thì cứ hạ chỉ đi! Tiểu nữ tử xin bồi tới cùng! Xem xem là mạng ngài cứng, hay nắm đấm của ta rắn hơn!”
Vạn Tất vừa kéo Diêu Hỷ đi được một đoạn, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn lại.
Diêu Hỷ sững người. Biểu tiểu thư điên rồi sao? Dám đánh cả Hoàng thượng?
Vạn Tất thì lại bị chọc cười. Nàng từ xa nhìn Minh Thành Đế nằm chật vật dưới đất mà khẽ mỉm cười: “Đáng đời!” Trong lòng không khỏi tăng thêm đôi phần hảo cảm với Tôn Nghiên, chỉ là cũng có chút lo lắng mơ hồ. Tôn Nghiên ghét bỏ Hoàng đế như thế, lại nhiệt tình với Diêu Hỷ như vậy, chẳng lẽ thật sự đã để ý đến nha đầu ngốc nhà nàng rồi?
“Về sau không cho phép gặp cái tiểu nha đầu họ Tôn kia nữa.” Vạn Tất trước bao ánh mắt xung quanh bá đạo ôm chặt Diêu Hỷ vào lòng.
Diêu Hỷ rụt rè ngẩng đầu nhìn Thái hậu, vội vàng giải thích: “Thái hậu thật sự hiểu lầm rồi. Khi nãy biểu tiểu thư thấy ta dùng móng tay bóc hạt dẻ khó khăn, nàng ấy tay khỏe nên tốt bụng giúp ta bóc. Ta không thể vô cớ nhận ân huệ của người khác, nên mới bóc quả đào rồi bẻ ra đưa cho nàng, ai ngờ biểu tiểu thư vì tay dính bẩn nên chỉ có thể dùng miệng đón lấy… Ta thật sự không có ý định đút nàng ấy ăn, Thái hậu người nghe…”
Lời Diêu Hỷ còn chưa dứt đã bị Thái hậu kéo thẳng vào cửa hàng đồ gỗ bên cạnh.
Thái giám chưởng ấn của Ngự dụng giám suýt chút phát điên, Thái hậu sao lại quay lại nữa rồi? Trên con phố này có bao nhiêu cửa tiệm sạp hàng, vì sao Thái hậu cứ nhất mực “sủng ái” một mình hắn?
“Thái hậu…” Chưởng ấn ngập ngừng gọi. Hắn không xác định nổi lúc này Thái hậu là Thái hậu hay chỉ là một vị khách, rốt cuộc đến để mua đồ hay lại tiếp tục cướp bạc.
“Ra ngoài hết cho ai gia!” Đợi người của Ngự dụng giám lui hết, Vạn Tất đóng sầm cửa lại, đẩy Diêu Hỷ vào tường rồi hung hăng hôn xuống. Mãi đến khi hôn đủ lâu mới buông Diêu Hỷ ra, trong mắt vẫn bốc lửa giận: “Đáp ứng ai gia không gặp nàng ta nữa là được rồi. Giải thích cái gì? Không làm được sao?”
Diêu Hỷ không thể nói rõ mối quan hệ giữa mình và biểu tiểu thư, bởi biểu tiểu thư là ân nhân cứu mạng của nàng mà! Nhưng nếu việc thân cận với biểu tiểu thư, hay với bất cứ ai khiến Thái hậu đau lòng, nàng nguyện ý từ bỏ tất cả.
“Làm được.” Diêu Hỷ bị Thái hậu áp sát, khẽ cười đáp. Nàng đối với người yêu không có tính chiếm hữu mãnh liệt như Thái hậu, nên rất khó hiểu được tâm trạng ấy, hoặc cũng bởi vì Thái hậu chưa từng khiến nàng lo lắng về tình cảm, luôn cho nàng cảm giác an toàn tuyệt đối nên nàng mới dám tùy hứng như vậy. Nhưng nghĩ lại, hình như nàng luôn khiến Thái hậu phải lo lắng, phải ghen.
“Ta thề, sẽ không để Thái hậu đau lòng nữa, cũng sẽ không để xảy ra bất kỳ chuyện gì có thể khiến người hiểu lầm.”
“Nói ngươi yêu ai gia.” Vạn Tất lại hôn lên môi Diêu Hỷ, tay cũng nhanh chóng cởi áo nàng.
Diêu Hỷ bị hôn đến mức không thở nổi, càng đừng nói gì đến việc mở miệng. Nàng bật cười đẩy Thái hậu ra, thở hổn hển nói: “Thái hậu chặn miệng ta thế thì làm sao ta nói được chứ?”
Vạn Tất cười khẽ, ôm chặt Diêu Hỷ vào lòng, ngón tay dịu dàng luồn vào thân thể nàng, thì thầm: “Giờ thì nói đi.”
“Thiếp yêu Thái hậu ~” Diêu Hỷ đau đớn bám chặt lấy người Thái hậu, mặt đỏ bừng, thở gấp, nức nở van xin: “Thái hậu chúng ta về cung đi mà… đừng làm ở đây…”
“Được.” Vạn Tất đáp lời, nhưng tay lại không hề dừng, ngược lại còn cười xấu xa gia tăng lực đạo: “Về cung rồi, ai gia sẽ lại cho ngươi thêm.”