Chương 136
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Diêu Hỷ phát hiện bản thân mình phế rồi — toàn thân đau nhức.
Nàng chẳng qua là tối hôm trước trước khi đi ngủ ở thư phòng làm mấy chục cái chống đẩy, làm xong cùng nương nương đến Lan Dịch Trì ngâm mình một lúc, vậy mà lại đau đến mức giơ tay cũng không nổi. Nghĩ lại lúc còn làm việc ở Tư uyển cục, mỗi ngày cùng người khác khiêng mấy chục cân rương ra ra vào vào cũng chẳng sao cả. Đúng là vận động không thể gián đoạn được! Từ lúc đến bên cạnh Thái hậu nương nương, nàng ngoài ăn ra là ngủ, vận động duy nhất có lẽ chỉ là cùng nương nương ở trên giường mà… khụ khụ.
Diêu Hỷ thử giơ cánh tay lên — đau đến mức như xé tim xé phổi! Cánh tay nhỏ nhắn như thể đang gánh cả cái đỉnh ngàn cân. Bụng cũng đau, mỗi lần hít thở đều đau co rút.
Cảm giác đau kiểu này, Diêu Hỷ đã rất lâu không gặp lại.
Trước khi xuyên không, nàng là một kẻ lười chính hiệu, mỗi lần học thể dục xong là đau mấy ngày. Sau khi xuyên đến Tôn gia, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị vợ chồng Tôn Nhị Cẩu ép làm việc. Mấy ngày đầu mệt đến chết đi sống lại, cũng đau giống như bây giờ, sau rồi dần cũng quen. Về sau vào Tư uyển cục, lại càng là cuộc sống làm việc không ngừng nghỉ, thân thể nàng dù yếu nhưng bên trong thật ra đã được rèn thành thể chất bền bỉ của người lao động, cực kỳ chịu được khổ.
Ai ngờ lại bị Thái hậu nương nương nuôi cho trở lại như cũ. Nàng từng là một tiểu thái giám cần cù chăm chỉ, mặt mũi sáng sủa, thế mà bị Thái hậu nương nương nuôi cho vừa ham ăn, vừa lười nhác, vừa mập ú… thật là hạnh phúc biết bao!
Diêu Hỷ mỉm cười ngọt ngào, lết cái thân đau nhức vô cùng tới gần hôn nhẹ Thái hậu nương nương một cái.
Lông mi của Vạn Tất khẽ động, nhưng không mở mắt, cứ nhắm nghiền mà mơ màng nói với Diêu Hỷ: “Tiểu Diêu tử, ngươi nói mớ đấy.”
Nửa đêm nàng đang ngủ ngon, bỗng nhiên nghe thấy Diêu Hỷ nói chuyện, còn tưởng có chuyện gì lớn xảy ra, lập tức tỉnh dậy, theo thói quen đưa tay về phía khẩu súng lục giấu trong tủ đầu giường.
“Ta… ta nói gì cơ?” Diêu Hỷ hơi hoảng. Nàng sợ nỗi nhớ thế giới bên kia bị kìm nén lâu ngày sẽ bùng phát trong giấc mơ. Sợ nương nương phát hiện ra điều khác lạ, sẽ cho rằng nàng là kẻ điên, là yêu quái. Lại càng sợ trong mộng buột miệng nói ra điều gì đại nghịch bất đạo mà nương nương nghe thấy, ví dụ như: Đại Hưng thật sự sẽ diệt vong?
Khi mới xuyên tới, không hề nói quá, nàng đã có một khoảng thời gian dài ngày nào cũng nước mắt lưng tròng. Không nỡ rời xa cha mẹ, không nỡ rời bạn bè và idol, vô cùng “drama”, vừa lén lút ngân nga bài Một nghìn năm sau của Lâm Tuấn Kiệt, vừa khóc, vì trong thế giới mấy trăm năm sau đó — thật sự không còn nàng nữa. Nếu như người nhà họ Tôn thật lòng thương yêu nàng thì còn đỡ, ai ngờ lại gặp phải vợ chồng Tôn Nhị Cẩu tàn nhẫn như thế.
Để chấp nhận được tất cả bi kịch ấy, nàng đã phải mất một khoảng thời gian rất dài. Nhưng ký ức trước khi xuyên không vẫn còn đó, chẳng thể nào ngăn được việc chúng bất chợt xuất hiện trong giấc mơ. Nàng biết phải giải thích thế nào với nương nương đây?
“Dạ… dạ nương nương nói đi mà! Ta mộng ngôn nói cái gì thế? Lời trong mơ vốn không thể tính là thật, nương nương biết mà đúng không?” Trong lòng Diêu Hỷ bắt đầu cuống lên.
“Không thể tính là thật?” Vạn Tất mở mắt nhìn Diêu Hỷ, nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng.
Diêu Hỷ quan sát vẻ mặt Thái hậu nương nương. Hẳn là không gây họa gì, nhưng nàng vẫn không dám chắc… Nàng cười rồi rúc vào lòng Thái hậu nương nương làm nũng: “Lời hay thì tính, lời không hay thì không tính.”
Vạn Tất rút tay ra khỏi chăn, ôm lấy vai Diêu Hỷ, bật cười nói: “Tinh ranh thật đấy. Ai gia thật ra cũng chẳng nghe rõ ngươi nói gì.” Kỳ thực nàng nghe rất rõ — Diêu Hỷ trong mộng đã cẩn thận gọi tên nàng. Chỉ là… lại gọi thành Vạn Thấm…
Nàng rõ ràng đã từng viết tên mình cho Diêu Hỷ xem rồi, nha đầu ngốc này đúng là không biết nhiều chữ. Chuyện thế này cũng không tiện nói ra, kẻo làm Diêu Hỷ xấu hổ, thôi thì tìm cơ hội dạy nàng học chữ vậy!
Diêu Hỷ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không an tâm. Nàng hoàn toàn không nhớ nổi đêm qua đã mơ thấy gì, giờ mới biết bản thân có tật nói mớ khi ngủ, bởi trước đây chưa từng ngủ chung với ai. Dù gì thì thời chưa xuyên qua cũng không nghe mấy chị em trong ký túc xá nói gì, chắc là từ khi xuyên thành Tôn Hỉ Bảo mới mắc phải cái tật này.
Đêm đêm nằm ngủ cùng nương nương thế này, lỡ mà nói hớ ra điều gì, thì biết giải thích thế nào đây! Mà nương nương lại ngủ rất nhẹ, dễ tỉnh, nhất định sẽ nghe thấy.
“Nương nương chẳng phải nói hôm nay sẽ đến Càn Thanh cung nghị sự với Hoàng thượng sao? Hẹn giờ nào thế ạ?” Diêu Hỷ rúc trong lòng Thái hậu nương nương, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.
Vạn Tất ôm chặt lấy Diêu Hỷ, giọng đầy luyến tiếc: “Ai gia muốn nằm thêm một lát với ngươi, bên Hoàng thượng không vội.” Nha đầu này định đuổi nàng đi Càn Thanh cung để tranh thủ ra ngoài chơi sao? Đồ không tim không phổi! Vạn Tất bất ngờ lật người đè lên Diêu Hỷ, cười tà nói: “Nhưng mà công công này, nằm không thì chán lắm, chi bằng làm chút chuyện gì đó có được không?”
Diêu Hỷ cả người đau ê ẩm, bị lời nương nương dọa cho trợn tròn mắt, lập tức lắc đầu từ chối: “Không được.”
“Miệng nói không lòng lại muốn~” Vạn Tất cúi đầu hôn lên môi Diêu Hỷ, đôi tay mềm mại nhưng hữu lực lập tức bắt đầu làm càn trên người nàng.
“Á—ư…” Diêu Hỷ đau đến bật ra tiếng, cả người chỗ nào cũng đang đau muốn chết. Quả nhiên là nóng vội thì ăn đậu phụ nóng cũng bị phỏng! Mong là đến lúc nương nương hết nguyệt tín thì mấy cơn đau trên người nàng cũng tan biến đi! “Nương nương, thực sự không được mà.” Ban đầu nàng định rèn luyện sức lực để đến lúc lên giường sẽ đè ép nương nương đến cầu xin tha thứ, ai ngờ chưa gì đã phải đầu hàng trước.
Vạn Tất lại tưởng Diêu Hỷ là vì quá sung sướng, không những không dừng lại mà còn dùng sức nhiều hơn, vừa hôn vừa trêu chọc: “Công công còn rên rỉ ra tiếng, chẳng phải đang câu dẫn ai gia hay sao?”
Câu dẫn cái đầu nàng! Nương nương, người bị bệnh à!
Diêu Hỷ đau đến mức chịu không nổi, dùng cánh tay gần như tàn phế nắm lấy tay Thái hậu nương nương, đôi mắt đẫm nước cầu xin: “Thật sự đau khắp người, để hôm khác được không?”
Nàng biết mấy cơn đau này chỉ là tạm thời, vốn định giấu không nói để tránh làm nương nương lo lắng.
“Đau ở đâu?” Nụ cười trên mặt Vạn Tất lập tức biến mất, vội vàng lật người xuống khỏi người Diêu Hỷ.
“Tay, vai, lưng, bụng dưới, bắp chân… không có gì nghiêm trọng đâu ạ, vài hôm nữa sẽ khỏi thôi.” Diêu Hỷ nhịn đau ngồi dậy, mỉm cười nói.
Vạn Tất càng nghe càng lo. Ý Diêu Hỷ là toàn thân đều đau? Nàng không khỏi tự trách, chẳng lẽ mấy hôm nay mình đòi hỏi quá đáng rồi?
“Dậy làm gì? Nằm xuống cho ngoan! Ai gia lập tức truyền Phó thái y vào cung!” Vạn Tất đỡ Diêu Hỷ nằm xuống, khoác áo lên người, đến cả chỉnh lại quần áo cũng chẳng kịp mà vội vàng rời khỏi noãn các.
“Không cần đâu mà…” Thật sự không cần đâu! Diêu Hỷ vừa mới ngủ đủ, Thái hậu nương nương vừa ra ngoài, nàng lại ráng sức ngồi dậy lần nữa.
Phó thái y ngồi xuống bên giường nhỏ trong noãn các, cách một lớp khăn bắt mạch cho Diêu Hỷ. Bắt mạch xong, lông mày hắn nhíu chặt, hồi lâu không nói một lời.
Vạn Tất ngồi bên cạnh suýt chút nữa sốt ruột đến phát điên. Sắc mặt Phó thái y khó coi đến vậy, chẳng lẽ Diêu Hỷ mắc phải trọng bệnh? Nàng bắt đầu thấy hoang mang bất an.
“Xin nương nương yên tâm, Diêu công công không có gì nghiêm trọng. Chỉ là…” Trên mặt Phó thái y thoáng hiện vẻ lúng túng. Nói thế nào bây giờ cho phải, thân thể của Diêu cô nương có phần hư nhược, mà nguyên nhân lại là vì… phòng sự quá độ. Nếu hắn mà nói thật, chẳng phải sẽ vạch trần quan hệ giữa Thái hậu nương nương và Diêu cô nương hay sao? Không được, tuyệt đối không được!
“Chỉ là hơi suy nhược, vi thần kê vài phương thuốc điều dưỡng cho công công uống là ổn.” Phó thái y đưa tay áo lau mồ hôi trán. Hắn quyết định sẽ lặng lẽ điều trị cho Diêu cô nương, lời có thể mất đầu thì tuyệt đối không thể nói.
Khám cho Diêu Hỷ xong, Phó thái y đứng dậy, quỳ trước mặt Thái hậu nương nương, nói: “Vi thần xin được bắt mạch cho Thái hậu nương nương.”
Nghe Phó thái y nói Diêu Hỷ không sao, dây thần kinh đang căng chặt của Vạn Tất mới giãn ra đôi chút. Nhưng chẳng có lý do gì mà lại đau nhức khắp người như vậy? Nàng vừa đưa cổ tay ra cho Phó thái y, vừa hỏi: “Thái y có biết nguyên nhân do đâu không? Hôm qua vẫn còn khoẻ mạnh kia mà.”
Phó thái y cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào dung nhan của Thái hậu nương nương, nhỏ giọng đáp: “Bẩm nương nương. Công công là… do mệt mỏi.”
Quả nhiên là vậy… Vạn Tất áy náy nhìn Diêu Hỷ một cái.
Trong khi đang bắt mạch cho Thái hậu nương nương, trong lòng Phó thái y lại đầy nghi hoặc: tại sao mạch tượng của Diêu cô nương lại là do phòng sự quá độ, còn Thái hậu nương nương thì lại là u uất tích tụ không thông suốt? Thật kỳ lạ. Chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm quan hệ giữa hai người?
Phó thái y không dám nghĩ nhiều, thành thật châm cứu cho Thái hậu nương nương, kê đơn thuốc hoàn toàn trái ngược với của Diêu cô nương. “Vi thần cáo lui.”
“Ừm.” Vạn Tất khẽ gật đầu.
Sau khi Phó thái y rời đi, Vạn Tất truyền người mang bữa sáng tới, định đút cho Diêu Hỷ ăn.
Diêu Hỷ cố gắng giơ cánh tay lên vẫy vẫy với Thái hậu nương nương, cười nói: “Thần thật sự không sao. Nương nương không tin lời thần, chẳng lẽ ngay cả lời Phó thái y cũng không tin sao?” Nàng đưa tay nhận lấy bát cháo từ tay Thái hậu nương nương, múc một muỗng, đưa tới miệng Thái hậu nương nương nói: “Việc lớn cần thương nghị với Hoàng thượng còn quan trọng hơn, người cứ bận việc của mình, không cần ở bên thần mãi đâu.”
Nàng rất vui khi thấy nương nương lo lắng cho mình như vậy, nhưng cũng không nỡ để nương nương phải bận lòng quá nhiều.
Vạn Tất khẽ há miệng, ăn muỗng cháo Diêu Hỷ đút. Nàng thật sự muốn ở lại đây bên cạnh Diêu Hỷ, nhưng hôm qua đã nói dối là sẽ đến Càn Thanh cung bàn chuyện với Hoàng thượng, giờ không đi thì cũng khó giải thích, mà nếu không đi, nha đầu kia sẽ áy náy. Thôi thì đi sớm về sớm, làm cho có lệ rồi quay về nhanh một chút. “Được rồi. Ngươi ăn xong thì ngoan ngoãn nằm nghỉ, chờ ai gia quay lại. Nếu khát hay đói thì cứ sai người mang vào, trong người còn đau thì đừng gắng sức.”
“Dạ dạ.” Diêu Hỷ đút cho Thái hậu nương nương xong, thấy trong muỗng vẫn còn nửa muỗng cháo, liền đưa lên miệng mình ăn hết một cách tự nhiên.
Vạn Tất giả vờ như không nhìn thấy, nhưng trong lòng ngọt như mật. Đây là lần đầu tiên Diêu Hỷ chủ động ăn phần thức ăn nàng đã dùng qua.
Dùng xong bữa sáng, Vạn Tất rời noãn các đến Càn Thanh cung.
Diêu Hỷ sau khi dậy, chỉnh trang xong thì dạo quanh điện một vòng, muốn thử xem tay chân mình phế đến mức nào. Hoạt động một lúc, cơn đau thật sự có giảm đi một chút, tuy vẫn đau, nhưng đã trở nên có thể chịu đựng được.
Thái hậu nương nương từng nói, đi Càn Thanh cung bàn việc với Hoàng thượng ít cũng phải mất nửa ngày, Diêu Hỷ không khỏi lại động lòng muốn ra ngoài cung kể chuyện.
Ban đầu nàng kể chuyện là để kiếm một khoản bạc lớn dâng cho nương nương. Bởi nàng sợ nương nương vì chuyện của Đào cô nương mà băn khoăn, nàng đã cho Đào cô nương một ngàn lượng, thì tất nhiên đưa cho nương nương phải nhiều hơn mới được. Dù nương nương không cần, nhưng nàng muốn cố gắng hết sức, đem những gì tốt nhất trong khả năng mình trao cho nương nương.
Thế nhưng, sau hai ngày kể chuyện bên ngoài, nàng lại thích bầu không khí ở trà lâu.
Trong cung là nơi tôn ti trật tự vô cùng nghiêm ngặt, dù Thái hậu nương nương có đối xử tốt với nàng đến đâu, trong mắt các chủ tử khác, nàng cũng chỉ là một nô tài có chút thể diện, ngoài mặt thì khách khí, trong lòng lại chẳng coi ra gì. Còn trong mắt cung nữ, thái giám khác – cũng là nô tài như nàng – thì nàng lại là Thiếu giám tòng tứ phẩm, người được Thái hậu nương nương sủng ái nhất, cho nên đều coi nàng như nửa chủ tử. Bình đẳng ư? Trong hoàng cung căn bản không tồn tại thứ đó.
Nhưng trà lâu thì khác. Không ai biết nàng là ai, nàng cũng chẳng biết người ngồi bên dưới là ai – có thể là hàng thịt gánh rau, cũng có thể là quan lại quyền quý. Nàng không bận tâm, mà người đến nghe chuyện cũng chẳng ai bận tâm. Mọi người ngồi quây quần, ồn ào náo nhiệt, cười nói rôm rả, nhìn thế nào cũng giống như thế giới vài trăm năm sau.
Diêu Hỷ hào hứng gọi theo hai thái giám, ngồi xe ngựa thẳng tiến ra ngoài cung.
Tới trà lâu, bên trong vẫn có không ít người ngồi, chỉ là không náo nhiệt như hôm trước. Một công tử áo tím bước tới đón, Diêu Hỷ nghĩ một lát mới nhận ra – thì ra là vị công tử hôm đó cầm quạt trách mắng người ném bạc.
“Vạn công tử cuối cùng cũng đến rồi.” Công tử áo tím chắp tay chào Diêu Hỷ: “Công tử hai ngày không tới, tại hạ còn tưởng công tử gặp chuyện gì rồi. Sau đó công tử lại cho người đến bảo rằng từ nay không đến nữa, tại hạ sốt ruột đến mức suýt mạo muội đến phủ thăm hỏi.”
“Công tử biết ta ở đâu?” Diêu Hỷ có chút ngạc nhiên. Chẳng lẽ nàng đã hưởng thụ đãi ngộ của minh tinh, bị fan cuồng theo dõi rồi à? Đáng sợ thật đấy.
Công tử áo tím chỉ cười trừ, không trả lời, rồi làm động tác mời: “Công tử mời lên đài ngồi. Ngài dùng trước chút trà điểm tâm, tại hạ sẽ đi báo một tiếng, lát nữa người sẽ đông hơn.”
“Báo một tiếng? Là… báo kiểu gì?” Trong lòng Diêu Hỷ hơi bất an. Cổ đại mà, làm gì có điện thoại hay chat nhóm, báo tin kiểu gì đây?
Công tử áo tím mỉm cười với Diêu Hỷ, rồi ra hiệu bằng mắt với gia phó đứng bên cạnh. Gia phó ánh mắt kiên định gật đầu, sau đó chạy ra cửa trà lâu, dồn hết sức lực gào to ra phố: “Vạn Hỷ công tử đến rồi! Vạn Hỷ công tử đến rồi!…” lặp đi lặp lại không ngừng.
Diêu Hỷ mặt mày đen sì, dưới ánh nhìn của bao người xung quanh cúi gằm đầu xuống. Quả nhiên ở cổ đại, truyền tin chỉ có thể dựa vào gào thôi sao?
Cách truyền tin này tuy nguyên thủy nhưng lại rất hiệu quả. Người nọ truyền người kia, chẳng mấy chốc trà lâu đã đông nghịt.
Diêu Hỷ cố gắng quên đi cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, tiếp tục kể tiếp phần truyện dang dở từ ba hôm trước. Giữa chừng, đám đông bỗng xôn xao hẳn lên. Diêu Hỷ có chút ngượng ngùng, mọi người thật sự quá nhiệt tình với nàng. Nàng đứng dậy, lễ phép vẫy tay ra hiệu mọi người bình tĩnh lại.
“A —— là Đào Tiểu Lâm!!!!!!” Trong đám đông vang lên một tiếng hét the thé của một nam tử.
Diêu Hỷ ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của người kia quay đầu lại, chỉ thấy Đào cô nương đang cầm ấm trà đứng bên cạnh nàng, mỉm cười dịu dàng nói: “Tiểu nữ đến châm trà cho Vạn công tử. Hôm qua khi ta mua lại trà lâu này từ chưởng quầy đã nghe ông ấy nói, nếu không phải vì công tử không đến kể chuyện nữa, ông ấy nói gì cũng không chịu bán trà lâu này cho ta.”
“Trà lâu này… là Đào cô nương mua lại?” Diêu Hỷ kinh ngạc tột độ.
“Ừ. Thấy sân khấu ở đây khá tốt nên ta mua lại, nói ra còn phải cảm ơn Vạn công tử nữa.” Đào Tiểu Lâm biết Diêu Hỷ đang giấu thân phận, liền thuận theo cách xưng hô của nàng mà không vạch trần. “Ấm trà ta để đây, làm phiền công tử tự rót. Ta sợ cứ lên đài mãi lại làm gián đoạn công tử kể chuyện.” Dứt lời nàng liền nhanh chóng lui vào phía sau sân khấu.
Còn kể cái gì nữa mà kể! Diêu Hỷ chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, không hề có chút vui sướng nào khi gặp lại thần tượng, chỉ muốn lập tức chạy trốn về cung. Nếu để Thái hậu nương nương biết trà lâu này rơi vào tay Đào cô nương, thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Nàng và Đào cô nương đúng là nghiệt duyên. Kinh thành lớn như vậy, trà lâu nhiều như vậy, sao lại trúng ngay cái này chứ!
“Khụ khụ——” Diêu Hỷ xấu hổ ho khan hai tiếng, trong đầu xoắn xuýt nghĩ cách giải thích với những thính giả đã vội vàng tới nơi. Nàng ngẩng mắt nhìn xuống đám đông, bất chợt bắt gặp một gương mặt quen đến mức không thể quen hơn — xong rồi. Trái tim Diêu Hỷ như ngừng đập: tiêu đời rồi.
Dù Thái hậu nương nương hôm nay có đội khăn che đầu, dán râu giả, mặc thường y vải thô, thì chỉ cần một cái liếc mắt, nàng cũng nhận ra nương nương giữa biển người.
Thái hậu nương nương chẳng phải đã đến Càn Thanh cung rồi sao? Sao lại có mặt ở đây? Lại còn nhanh như vậy? Diêu Hỷ thật sự không thể hiểu nổi.
Nàng hoảng hốt đứng bật dậy, định chạy qua giải thích. Vạn Tất khẽ mỉm cười với nàng, cố tình khàn giọng bắt chước giọng nam nói lớn: “Mọi người đều đang đợi Vạn công tử kể chuyện đấy! Công tử, xin mời!”