Chương 14
Diêu Hỷ ôm chặt bức họa trong lòng, vừa khóc thút thít vừa băng qua hoàng cung.
Những cung điện nàng đi ngang qua đều lần lượt sáng đèn, phía trước vẫn là màn đêm đen kịt, nhưng sau lưng lại là một dải ánh sáng rực rỡ.
Trong cơn mộng mị, Vu Mỹ nhân bị tiếng khóc thê lương làm cho bừng tỉnh, vội vàng gọi cung nữ trực đêm đến: “Ngươi có nghe thấy tiếng nữ nhân khóc không?”
Cung nữ trực đêm vốn đã bị dọa đến mất hồn, run rẩy đáp: “Từ canh Hợi đến giờ, phía lãnh cung không ngừng vọng đến tiếng khóc than ai oán, chưa từng gián đoạn. Mới nãy, tiếng khóc còn vang ngay trước cửa cung của chúng ta, rồi lại dần dần xa đi…” Nói rồi, nàng ta hoảng hốt liếc nhìn về hướng cửa cung.
Vu Mỹ nhân ôm chặt lấy chăn, sắc mặt trắng bệch: “Trong cung… có quỷ sao?”
Cung nữ quả quyết gật đầu. Cả đêm bị tiếng khóc ai oán từ lãnh cung tra tấn, sau đó lại nghe thấy tiếng nức nở ngày một gần hơn, cuối cùng vọng đến ngay trước cửa cung. Chỉ đến khi nàng ta nhanh chóng thắp đèn, tiếng khóc mới xa dần. Nếu không phải oan hồn trong cung, thì còn có thể là gì?
“Nhanh nhanh, thắp hết tất cả đèn trong cung lên!” Vu Mỹ nhân vốn nhát gan, hơn nữa sau khi được sủng ái cũng đã làm không ít chuyện trái lương tâm. Cái chết của vị Quý nhân bị đày vào lãnh cung cách đây không lâu, chính là do nàng ta bày mưu hãm hại.
Cung nữ có chút khó xử: “Nhưng Hoàng hậu nương nương vừa mới hạ lệnh, yêu cầu các cung phải tiết kiệm tằn tiện…”
Vu Mỹ nhân được Hoàng đế ban thưởng cho chỗ ở riêng, không cần phải chen chúc cùng đám tiểu chủ khác. Nhưng dù có được sủng ái thế nào, địa vị cũng không cao, Hoàng hậu bận giả vờ rộng lượng mà không chấp nhặt thì thôi, nếu một ngày nào đó thực sự muốn ra mặt phân cao thấp, thì Minh Thành Đế cũng chưa chắc đã đứng về phía Vu Mỹ nhân.
Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng đã có phu thê tình nghĩa hơn mười năm, có Hoàng tử Hãn nhi, có danh phận chính thống, có mẹ đẻ quyền thế hiển hách. Vu Mỹ nhân có gì? Sắc đẹp sao? Trong cung này, thứ thiếu nhất chính là nữ nhân dung mạo kiều diễm. Hôm nay Hoàng thượng yêu thích Vu Mỹ nhân, nhưng ngày mai ai dám chắc ngài sẽ không say mê một vị Tiệp dư hay một vị Quý nhân nào khác?
Điều mà ngay cả một cung nữ cũng hiểu, nhưng kẻ đang chìm trong vinh sủng như Vu Mỹ nhân lại không nhận ra. “Lại là Hoàng hậu, cái gì cũng Hoàng hậu! Ngươi rốt cuộc là nô tài của ai?” Nàng ta gắt gỏng quát lớn: “Bảo thắp thì thắp ngay đi!”
Cả người nàng ta vẫn còn run rẩy, bởi lẽ tiếng khóc thê lương kia vẫn còn văng vẳng từ xa.
Diêu Hỷ nghe thấy phía sau những cung điện vừa đi qua bỗng nhiên trở nên huyên náo, loáng thoáng nghe thấy tiếng cung nữ xách đèn lồng chạy đi báo tin: “Có ma! Có ma trong cung!”
Nàng lập tức hoảng hồn, nhìn lại con đường dài tối đen phía sau lưng. Chẳng lẽ… quỷ nữ trong Cảnh Linh Cung thực sự đã đi theo nàng ra ngoài?
“AAAAAAAAAAAA——!!!”
Vừa mới thoát ra khỏi cơn tuyệt vọng, Diêu Hỷ đã chẳng còn sức mà khóc nữa, chỉ biết gào thét một tiếng rồi lao thẳng về hướng Ninh An Cung.
Khi còn ở Cảnh Linh Cung, vì quá hoảng sợ mà đầu óc mụ mị, nàng còn chưa thấy sợ đến thế. Nhưng giờ đây tỉnh táo trở lại, lại còn nghe thấy cả đám người bàn tán về việc gặp quỷ, thử hỏi có ai mà không kinh hãi cho được?
Lúc này, chân nàng chẳng còn mềm nhũn, dạ dày cũng không còn quặn thắt, thân hình bé nhỏ uốn lượn linh hoạt, điên cuồng chạy băng băng qua những con đường vắng vẻ trong hoàng cung giữa đêm khuya.
Mấy tiểu cung nữ đang chạy báo tin khắp nơi bỗng bị tiếng hét chói tai của Diêu Hỷ dọa đến mức co lại thành một cụm. Một cung nữ lớn tuổi hơn vội vàng bày kế: “Mau đi lấy muối thô từ ngự thiện phòng, rải đầy trước cửa và chân tường! Con quỷ nữ kia tạm thời đi nơi khác, nhưng ai biết nó có quay lại không? Nhanh lên, rải muối trừ tà!”
Khi Diêu Hỷ lao tới Ninh An Cung, vừa vặn đúng giờ Sửu ba khắc.
Cũng may vì bị “quỷ” dọa cho thất kinh, nàng mới cắm đầu chạy đến đây mà không lỡ mất thời gian.
“Nương nương, Diêu Hỷ đến rồi.” Nguyên Thiến cúi đầu bẩm báo.
Vạn Tất từ trên giường bước xuống, khẽ đẩy cửa sổ hé ra một khe hẹp, nhìn về phía bên ngoài. Chỉ thấy con lừa thiến nhỏ đang quỳ run rẩy trước điện, thở hồng hộc từng hơi nặng nề, hiển nhiên là chạy một mạch đến đây. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, từ xa cũng chẳng thấy chút huyết sắc nào, tóc tai rối tung, y phục lấm lem như thể vừa lăn lộn trong bùn đất. Cả người tiều tụy đến mức trông như bị quỷ ám suốt cả đêm.
“Có muốn cho hắn vào không?” Nguyên Thiến vừa đáp lời, vừa lén che miệng ngáp một cái. Bà đã có tuổi, không còn chịu được cảnh thức đêm như Thái hậu nương nương nữa.
“Không cần.” Vạn Tất lắc đầu. Nàng chê hắn bẩn, vào trong chỉ làm bẩn cả điện. Hơn nữa, đã hành hạ hắn đến mức thảm thế này, nàng cũng có chút không đành lòng, thôi thì để hắn sớm trở về Tư Uyển Cục nghỉ ngơi.
Diêu Hỷ quỳ trước điện, đợi lệnh của Thái hậu.
Dây tua rua buộc bức họa chẳng biết đã tuột ra từ khi nào, nàng đành mở tranh ra, định quấn lại cho ngay ngắn rồi buộc chặt lại.
Vạn Tất nhìn lén từ sau cửa sổ, bỗng nhíu mày.
“A—!”
Diêu Hỷ kinh hãi kêu lên, chợt nhận ra bản thân vẫn còn ở Ninh An Cung, vội vã đưa tay bịt miệng.
Bức họa trước mặt—là một con ác quỷ mặt xanh nanh trắng, dữ tợn khủng khiếp.
Nàng cứ ngỡ rằng bản thân đã thoát khỏi Cảnh Linh Cung là có thể yên ổn, chẳng ngờ cái thứ quỷ quái ấy lại theo nàng ra tận bên ngoài, làm cả hoàng cung nháo nhào không yên. Đến khi chạy về tới Ninh An Cung, nàng cứ nghĩ rằng nơi đây hẳn là an toàn tuyệt đối, nhưng ai ngờ thứ nàng ôm suốt dọc đường lại chính là một cú sốc trí mạng cuối cùng!
Diêu Hỷ run rẩy ném phắt bức họa xuống đất, gục đầu khóc nức nở.
Cả đêm nay cứ như một cơn ác mộng không hồi kết, nàng thực sự mệt mỏi, thực sự sợ hãi đến cực hạn.
Nàng đưa tay bịt chặt miệng, không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ kinh động đến Thái hậu nương nương. Bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu khiếp đảm nàng chịu đựng cả đêm nay, chẳng qua chỉ vì muốn giữ được cái mạng này. Nếu lúc này lại làm điều gì sai sót để uổng phí mọi thứ, thì tất cả đau khổ trước đó còn có nghĩa lý gì?
Vạn Tất khép cửa sổ lại, trong đầu chỉ còn đọng lại hình ảnh cái bóng nhỏ bé đang vùi đầu khóc lặng lẽ trước cửa điện.
“Để hắn về đi. Ngày mai bảo Thái y đến Tư Uyển Cục khám cho hắn, kê ít thuốc an thần.” Vạn Tất sợ con lừa thiến nhỏ kia thực sự bị dọa đến phát điên.
“Còn chuyện trực đêm…” Nguyên Thiến cũng có chút thương cảm cho Diêu Hỷ. Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, bị hù dọa đến mức nói không nên lời.
“Bảo Nội Quan Giám chọn một kẻ gan to, khỏe mạnh mà đưa sang đó. Thân thể nhỏ bé như hắn, cứ về Tư Uyển Cục trồng cây hái quả đi.” Vạn Tất không muốn nghe tiếng nức nở ngoài điện nữa, phất tay nói: “Mau đi đi! Ai gia mệt rồi.”
Diêu Hỷ không nhớ rõ bản thân đã trở về Tư Uyển Cục như thế nào, chỉ nhớ mang máng rằng lúc về đến nơi, trời còn chưa sáng. Nàng nằm vật xuống giường, không thèm thay y phục, cứ thế ngủ một giấc thật dài, thật dài… Lần gần nhất nàng ngủ say như vậy, có lẽ là đêm trước khi tiến cung.
Diêu Hỷ giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra thấy căn phòng quen thuộc, mới nhẹ nhõm thở phào. Nàng thực sự sợ rằng, lại có ai đó bán nàng đi trong lúc nàng ngủ.
Tối qua, Nguyên Thiến cô cô của Ninh An Cung đã nói rõ với nàng, từ nay nàng chỉ cần làm việc ở Tư Uyển Cục, không cần đến Ninh An Cung nữa, cũng không cần bước chân đến Cảnh Linh Cung. Dù rằng đêm qua bị dọa đến mức lăn lộn khắp đất, nhưng nghĩ lại, đổi một đêm hoảng hốt kinh hồn để giữ lại cái mạng này, thế nào cũng vẫn đáng giá.
Thái hậu nương nương tuy keo kiệt, hay thù dai, hoàn toàn vô nhân tính, nhưng ít ra vẫn giữ chữ tín.
Diêu Hỷ vươn vai một cái, định đi ăn chút gì đó, sau đó lập tức đến chỗ quản sự báo danh. Nàng đã xin nghỉ ba ngày—một ngày ở Ninh An Cung, một ngày ở Cảnh Linh Cung, cả ba ngày không làm việc ở Tư Uyển Cục, chỉ sợ có kẻ dị nghị.
Vì dậy trễ, nàng đến vừa lúc nhà bếp đang phát cơm trưa. Diêu Hỷ múc một bát cháo, gắp thêm chút dưa muối, tìm một góc khuất rồi ngồi xuống. Liêu Binh không biết đã trở về Tư Uyển Cục từ khi nào, lúc đi ngang qua nàng, bước chân có phần khập khiễng, ánh mắt nhìn nàng hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Binh ca, đi chậm thôi.” Một tiểu thái giám nịnh nọt, vội vàng kéo ghế ra cho Liêu Binh ngồi.
Liêu Binh nặng nề đặt bát cơm xuống bàn, ánh mắt hằn học vẫn ghim chặt trên người Diêu Hỷ. Hắn tối qua ở Tư Lễ Giám đã phải chịu không ít đau khổ. Trịnh Đại Vận, nhìn thì có vẻ khách khí, dịu dàng với Diêu Hỷ, nhưng lúc tra khảo người thì ra tay vô cùng tàn nhẫn. Hắn dùng hình tra khảo, ép hỏi xem Liêu Binh có đồng bọn không. Liêu Binh thực sự không có, nhưng bị bức đến đường cùng, hắn vẫn khai ra mấy cái tên—đều là những kẻ hắn không vừa mắt trong cục. Nhưng dù có khai ra cũng vô dụng, Trịnh Đại Vận vẫn không có ý định thả hắn. Nếu không nhờ thúc thúc của hắn—Liêu Diệu Minh, tổng quản Tư Uyển Cục—đến cầu xin, thì e rằng hậu quả còn chẳng chỉ dừng lại ở một chân què.
Mà tất cả những điều này, chỉ vì hắn đụng vào đồ của Diêu Hỷ. Quả nhiên, có một gương mặt đẹp chính là có lợi thế, dù cho có là thái giám đi nữa! Thúc thúc hắn là tổng quản Tư Uyển Cục thì sao? Vẫn không thể bằng kẻ có một tình nhân quyền thế.
Liêu Binh siết chặt chân què, hung hăng cắn miếng màn thầu chấm tương đen trong tay. Hắn coi lớp tương là máu của Diêu Hỷ, coi miếng bánh là da thịt của Diêu Hỷ, còn từng cọng hành hẹ chính là xương cốt của nàng. Hắn hận không thể lột da xẻ thịt nàng, ăn nàng sống nuốt nàng tươi. Nhưng hắn biết, Trịnh Đại Vận rồi cũng sẽ có ngày chán ngán Diêu Hỷ. Đến lúc đó, hắn nhất định bắt nàng phải trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần mối hận hôm nay!
Diêu Hỷ bị nhìn đến khó chịu. Sát ý trong mắt Liêu Binh đã lồ lộ đến mức không cần nói cũng nhìn ra. Nàng hiểu, bản thân không thể tiếp tục ở lại Tư Uyển Cục nữa. Nàng né tránh ánh mắt của hắn, vùi đầu húp vội bát cháo, rồi lập tức đứng dậy đi tìm Trịnh Đại Vận, muốn nhờ hắn giúp nàng điều sang hầu hạ Từ Mỹ nhân.
Lúc này, Trịnh Đại Vận vừa từ hình phòng đi ra. Đêm qua, hắn đã phế một chân của Liêu Binh, hơn nữa còn đánh cho mấy kẻ bị khai ra một trận tơi bời. Theo lý, vì một món đồ bị trộm, cũng chẳng đáng để xử nặng đến thế. Nhất là khi Liêu Binh lại là cháu ruột của Liêu Diệu Minh, tổng quản Tư Uyển Cục, đồng liêu với nhau, cần gì phải làm căng? Nhưng Trịnh Đại Vận lại cố ý làm như vậy.
Hắn muốn Diêu Hỷ không thể ở lại Tư Uyển Cục. Nếu Liêu Binh chỉ là một thái giám bình thường, thì thôi. Nhưng hắn lại là cháu ruột của Liêu Diệu Minh, vậy thì Trịnh Đại Vận càng có cớ để mượn danh nghĩa giúp Diêu Hỷ báo thù, khiến Liêu Diệu Minh ghi hận trong lòng. Liêu Diệu Minh không thể động đến hắn, tất nhiên sẽ trút giận lên Diêu Hỷ. Mà khi Diêu Hỷ không thể ở lại Tư Uyển Cục, hắn có thể thuận lý thành chương mà điều nàng về bên cạnh mình, trở thành tiểu thái giám thân cận hầu hạ hắn. Khi đó, nàng sẽ cảm kích hắn vì đã “cứu” nàng, mà hai người ngày ngày ở bên nhau, tình cảm tự nhiên sẽ nảy sinh.
Trịnh Đại Vận muốn ai lên giường với mình, từ trước đến nay hắn chưa từng cưỡng ép, nhưng cũng không phải loại người sẽ chờ đợi trong vô vọng. Nếu cần, hắn không ngại dùng vài thủ đoạn nhỏ.
“Trịnh đại ca.”
Diêu Hỷ vừa tới Tư Lễ Giám, nghe nói Trịnh Đại Vận đang ở hình phòng, nên đứng ngoài chờ một lát, đến khi thấy hắn quay về. Quả nhiên, trên người hắn vẫn là bộ y phục ngày hôm qua.
Trịnh Đại Vận rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên đầu ngón tay, nhìn nàng cười cười: “Tối qua ngươi ở lãnh cung thế nào?”
Tối qua? Lãnh cung? Sống không bằng chết!
Diêu Hỷ đã rút ra bài học xương máu, dù lúc này trong phòng chỉ có nàng và Trịnh Đại Vận, nàng cũng không dám mở miệng chê bai việc mà Thái hậu nương nương đã giao. Vì vậy, nàng đành gạt đi lương tâm mà đáp: “Cũng khá tốt.”
Trịnh Đại Vận vừa bước vào phòng, Diêu Hỷ vội vàng theo sau, hỏi ngay: “Ta vừa trông thấy Liêu Binh… chân hắn…”
“Què rồi.” Trịnh Đại Vận cười cười, đẩy cửa bước vào, thong thả ngồi xuống nhấp một ngụm trà rồi mới tiếp lời: “Lẽ ra phải phế bỏ bàn tay trộm cắp kia, nhưng nghĩ lại, dù sao hắn cũng có thể dùng nó để hầu hạ chủ tử, vậy nên ta chỉ phế đi một chân.” Hắn nói nhẹ bẫng, cứ như thể không phải vừa khiến một người tàn phế, mà chỉ đơn thuần bẻ gãy một cành cây.
Diêu Hỷ biết, người có thể trở thành thân tín bên cạnh Đường công công, hẳn là phải có bản lĩnh. Chỉ là nàng không ngờ, Trịnh Đại Vận lại tàn nhẫn đến mức này. Nàng đã làm thái giám ở cơ quan nhỏ hẻo lánh suốt một năm nay, vậy mà đến tận lúc này mới nhận ra, những thứ đen tối mình từng chứng kiến chẳng qua cũng chỉ là trò trẻ con. Nhưng bây giờ Liêu Binh đã bị phế một chân, còn Liêu công công thì dù có gan trời cũng không dám đối đầu với Đường công công, chỉ e ông ta sẽ trút giận lên nàng. Tư Uyển Cục giờ đây đã không còn chỗ cho nàng dung thân.
“Trịnh đại ca, huynh có thể giúp ta một việc được không? Ta muốn rời khỏi Tư Uyển Cục.” Nàng thậm chí không dám ngủ lại đó thêm một đêm nào nữa. Chọc giận Liêu công công, tức là chọc giận toàn bộ người của Tư Uyển Cục. Trong hoàn cảnh này, dù là những thái giám có quan hệ tốt với nàng cũng chẳng dám giúp đỡ, không giẫm thêm hai chân lên nàng đã là nể tình lắm rồi.
“Chuyện nhỏ thôi.” Trịnh Đại Vận mỉm cười, mọi thứ đều diễn ra đúng như dự liệu của hắn. Ngoài hắn ra, còn ai có thể giúp Diêu Hỷ chứ? “Ta sẽ nói với quản sự của Nội Quan Giám, điều ngươi về làm việc ở Tư Lễ Giám. Trước mắt theo ta làm một tiểu thái giám thân cận, sau này nếu có vị trí trống, sẽ đề bạt ngươi lên thay.”
“Ta muốn đến hầu hạ bên Từ Mỹ nhân.” Diêu Hỷ khéo léo từ chối. Nàng biết rõ Trịnh Đại Vận có ý gì với nàng. Nếu thực sự bị điều đến Tư Lễ Giám, làm thân cận của hắn, thì chuyện bị phát hiện là nữ tử cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
“Được, để ta hỏi thử.” Trịnh Đại Vận sảng khoái đáp ứng, nhưng trong lòng đương nhiên không hề có ý định đưa nàng đến chỗ Từ Mỹ nhân. Cùng lắm hắn chỉ cứ để đó, kéo dài thời gian. Hắn có thể chờ, nhưng Diêu Hỷ chưa chắc đã chờ nổi. Qua trận náo loạn đêm qua, Tư Uyển Cục đối với Diêu Hỷ mà nói đã không khác gì địa ngục trần gian.