Chương 142
Sau khi Diêu Hỷ rời đi, những người nghe trong trà lâu cũng lần lượt ra về, người đứng bên ngoài càng lúc càng đông. Tin đồn Vạn Hỷ công tử thích nam nhân để râu rậm lan truyền ra ngoài, từ đó không còn tiểu cô nương nào dám lại gần Diêu Hỷ nữa. Mặc dù vậy, xung quanh Diêu Hỷ vẫn có không ít người đến xã giao chuyện trò.
Mạnh Lập Yên vô thức đứng chắn phía trước Diêu Hỷ, tách nàng ra khỏi đám đông. Hắn không nhận ra hết đám tai mắt nhỏ lẻ mà Đông Xưởng cử đến, nên cũng không đoán được đã có bao nhiêu người. May là trong số người tụ tập quanh đây có một tên phiến tử của Đông Xưởng cải trang thành người nghe hát, hắn nhận ra người đó—họ Tề, là một Bách Hộ, Mạnh Lập Yên từng gặp mấy lần trong phủ của công công Mạnh.
Tề Bách Hộ cũng nhìn thấy Mạnh Lập Yên, cười với hắn đầy ẩn ý. Y vốn còn lo nhiệm vụ này khó thực hiện, vì bên cạnh Diêu Hỷ có hai thái giám võ công không tồi, dù người của bọn họ có đông hơn, muốn bắt Diêu Hỷ mà không để lộ hành tung cũng không dễ. Giờ có con trai nuôi của công công Mạnh ở cạnh Diêu Hỷ phối hợp trong ngoài thì dễ xử lý hơn nhiều.
“Chúng ta không cần đợi mấy công công kia nữa. Ta đưa ngươi hồi cung trước đã!” Mạnh Lập Yên hiểu rõ thủ đoạn của Đông Xưởng. Trước cửa trà lâu xe ngựa đông đúc, người chen chúc, chỉ cần xảy ra chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến tình hình hỗn loạn. Đông Xưởng rất có thể sẽ gây rối trước, rồi nhân lúc hỗn loạn mà ra tay với Diêu Hỷ. Còn việc bọn họ muốn giết nàng hay bắt cóc nàng thì chưa rõ. Ai cũng biết Diêu Hỷ là người của Thái hậu nương nương, người của Đông Xưởng không dám quá trắng trợn. Điều quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng đưa nàng rời khỏi đám đông, sau đó để hắn tự tay đánh xe đưa nàng hồi cung.
“Được.” Diêu Hỷ cũng lo về muộn sẽ khiến Thái hậu lo lắng, dù sao chỉ cần để lại một người ở trà lâu đợi mấy công công kia trở lại là được.
Mạnh Lập Yên che chở cho Diêu Hỷ đi về phía xe ngựa, cảnh giác với từng người đi ngang qua.
Tề Bách Hộ ra hiệu bằng mắt cho thủ hạ, mấy nam nhân ăn mặc khác nhau bắt đầu len qua đám đông áp sát Diêu Hỷ. Một trong số đó còn đưa tay sàm sỡ một vị phu nhân vừa bước ra khỏi trà lâu, người kia liền hét to: “Á! Có lưu manh!”
Trong trà lâu có không ít phu nhân tiểu thư đến nghe hát, vừa nghe vậy ai nấy đều hoảng sợ, chen lấn muốn nhanh chóng trở lại xe ngựa của mình. Trong lúc hỗn loạn, Diêu Hỷ vừa mới thoát khỏi đám đông lại bị cuốn vào dòng người hỗn loạn.
Lúc đầu Mạnh Lập Yên chỉ dang tay che chắn trước mặt Diêu Hỷ, nhưng thấy đám người Đông Xưởng định ra tay, hắn hoảng hốt nắm lấy tay nàng, kéo mạnh xô mở đám đông đưa nàng lên xe ngựa.
Diêu Hỷ bị Mạnh Lập Yên nhét vào trong xe, không hiểu sao hắn lại vội vàng như vậy. Chẳng lẽ Thái hậu nương nương có căn dặn phải đưa nàng về cung trong vòng hai canh giờ? “Lập Yên đệ, công công đánh xe còn đang kẹt trong đám đông, chưa đến mà!”
“Ta đánh xe. Công công vịn chắc vào!” Mạnh Lập Yên vén áo tung người bay lên ghế điều khiển phía trước xe ngựa, nắm lấy dây cương giật mạnh, quay đầu ngựa lao nhanh về hướng hoàng cung.
Diêu Hỷ nhìn ngẩn người. Khi nãy Mạnh Lập Yên còn đang đứng dưới nói chuyện với nàng, đột nhiên lại phóng người lên xe, động tác linh hoạt đến mức khó tin. Là nàng hoa mắt nhìn nhầm sao? Hay là Mạnh Lập Yên – người mà nàng vẫn tưởng là ốm yếu – thực chất là cao thủ võ lâm? Thật quá kỳ lạ, nếu hắn có bản lĩnh như vậy, trước kia ở Ninh An cung sao lại bị bắt nạt đến thảm hại như thế?
“Lập Yên đệ, đệ biết võ công à?” Diêu Hỷ vén rèm xe ngạc nhiên hỏi Mạnh Lập Yên.
Mạnh Lập Yên không kịp đáp lời Diêu Hỷ, bởi người của Đông Xưởng không đuổi theo, có lẽ là đã đi đường tắt chờ chặn trước rồi. Hổ dữ cũng sợ bầy sói, dù hắn có giỏi võ đến đâu cũng không chống lại được số đông. Huống chi chỉ riêng họ Tề kia, hắn còn chưa chắc đánh lại, nếu thực sự động thủ thì hoàn toàn không có phần thắng.
Cách duy nhất để cứu Diêu Hỷ là lợi dụng mối quan hệ giữa hắn và công công Mạnh để thuyết phục đám người kia dời ngày ra tay với Diêu Hỷ. Đây cũng là lý do hắn vội vàng kéo Diêu Hỷ lên đường mà không mang theo hai thái giám luyện võ trong Ninh An cung.
Thấy Mạnh Lập Yên chỉ mải đánh xe không nói gì, Diêu Hỷ buồn chán ngồi trở lại xe ngựa, ngân nga một điệu khúc nhỏ.
Mạnh Lập Yên đen mặt. Hắn đang lo sốt vó cho cái mạng nhỏ của Diêu Hỷ, còn nàng thì lại vô lo vô nghĩ, ngây thơ hát hò.
“Hự—” Mạnh Lập Yên bỗng ghì cương ngựa lại.
Tề Bách Hộ cưỡi ngựa đứng chặn ở đầu ngõ, mỉm cười với Mạnh Lập Yên rồi ra hiệu gọi hắn lại nói chuyện. Lúc ở cửa trà lâu, y đã ra hiệu cho thuộc hạ nhân lúc hỗn loạn bắt lấy Diêu Hỷ, ai ngờ Mạnh Lập Yên lại trái né phải tránh mà đưa nàng thoát ra khỏi đám đông.
Y hiểu sự khó xử của Mạnh Lập Yên. Dù sao hắn cũng là người của Ninh An cung, trước mặt Diêu Hỷ đương nhiên phải diễn cho giống. Chỉ sợ Mạnh Lập Yên diễn quá đà, làm hỏng chuyện của y. Y một mình cưỡi ngựa nhanh đi đường tắt đến đây chính là để thương lượng với Mạnh Lập Yên, xem có thể giao Diêu Hỷ cho y ngay tại chỗ hay không.
“Diêu công công, ta vào cửa tiệm ven đường mua chút đồ, ngươi ở lại xe ngoan ngoãn chờ ta về nhé.” Mạnh Lập Yên tung người xuống ngựa, đi về phía Tề Bách Hộ. Hắn không sợ Tề Bách Hộ giở trò “điệu hổ ly sơn”, bởi vốn dĩ không thể đưa Diêu Hỷ xông qua tầng tầng lớp lớp mai phục công khai lẫn ngầm của Đông Xưởng, chỉ còn cách khuyên nhủ bọn họ vì nể tình mà hoãn chuyện này lại.
Chỉ cần về đến cung là Diêu Hỷ sẽ an toàn.
Tề Bách Hộ thấy Mạnh Lập Yên tiến đến thì vội xuống ngựa, chắp tay hành lễ: “Chưởng quản dặn chúng tôi làm việc kín đáo, vốn sợ đụng độ đám thái giám trong cung Thái hậu, may sao lần này có Mạnh đại nhân hộ tống Diêu Hỷ xuất cung.”
“Cha nuôi sai các người định làm gì Diêu Hỷ vậy?” Mạnh Lập Yên vừa đứng trong ngõ vừa hỏi, vừa lo lắng quan sát tình hình bên phía Diêu Hỷ.
Tề Bách Hộ cười đáp: “Ngài cũng biết rồi đấy, lệnh của chưởng quản chưa bao giờ được phép tiết lộ cho người ngoài. Mạnh công công cứ yên tâm, ta cho người kéo xe đi là được.”
Mạnh Lập Yên nhíu mày nói: “Chuyện của cha nuôi, Tề Bách Hộ để hôm khác hãy làm đi! Diêu Hỷ ra cung có ta đi theo hầu hạ, nếu người xảy ra chuyện, Thái hậu nương nương sao có thể bỏ qua cho ta được?”
“Chuyện này thì…” Tề Bách Hộ có vẻ lưỡng lự. “Mạnh đại nhân nói cũng có lý…”
Mạnh Lập Yên thấy có hy vọng. Hắn tưởng Tề Bách Hộ sẽ đồng ý hoãn hành động với Diêu Hỷ, vừa quay lại xem tình hình xe ngựa, vừa ngoảnh đầu sang thì thấy Tề Bách Hộ đột nhiên rút kiếm đâm thẳng vào bụng hắn — Mạnh Lập Yên không kịp tránh, bị đâm một nhát chí mạng.
“Ngươi dám giết ta?” Mạnh Lập Yên không thể tin nổi Tề Bách Hộ lại dám ra tay sát hại hắn.
Tề Bách Hộ vội rút thanh kiếm dính đầy máu, móc khăn ra giúp hắn bịt vết thương, áy náy nói: “Mạnh đại nhân nói đúng lắm. Nếu Diêu Hỷ xảy ra chuyện còn ngài thì không sao, Thái hậu nương nương chắc chắn sẽ không tha cho ngài. Ta không đâm chỗ hiểm, cũng là vì muốn giữ mạng cho ngài, bất đắc dĩ mới phải làm thế—mong ngài đừng trách ta!”
“Họ Tề! Ngươi—” Mạnh Lập Yên đau đến nỗi không nói thành lời.
Tề Bách Hộ vỗ nhẹ lên vai hắn, xoay người định đi về phía Diêu Hỷ, vừa bước khỏi ngõ được mấy bước lại quay đầu nói: “Mạnh đại nhân! Hỏng rồi!”
Mạnh Lập Yên ôm bụng máu chảy không ngừng, rít lên hỏi: “Hỏng cái gì?”
“Nói thật với ngài. Chưởng quản vốn không định lấy mạng Diêu Hỷ, chỉ muốn mượn hắn để Thái hậu nương nương bớt quan tâm đến vụ án của Diêu Hòa Chính. Giờ ngài bị thương lại hỏng việc mất rồi!” Tề Bách Hộ đập mạnh vào đầu mình, vội móc ra ít bạc nhét vào tay Mạnh Lập Yên đang bàng hoàng, nói đầy quan tâm: “Không biết ngài ra cung có mang đủ bạc không. Cầm lấy mua thuốc mà dùng! Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để ai phát hiện ngài bị thương, nhớ kỹ nhé!”
Cái quái gì thế này???
Mạnh Lập Yên lập tức cảm thấy Đông Xưởng tuyển người quá cẩu thả, loại đầu óc có hố như họ Tề mà cũng có thể lăn lộn lên làm đến chức Bách Hộ? Đông Xưởng sớm muộn gì cũng diệt vong thôi! Hắn vịn vào tường, cố nhịn đau rút thanh đoản kiếm giấu trong tay áo ra, nhằm vào lưng Tề Bách Hộ mà ném mạnh. Nhưng tay hắn đau đến run rẩy, không những ném trật đích mà còn chẳng đủ lực, đoản kiếm rơi phịch xuống đất sau lưng Tề Bách Hộ một cách mềm nhũn.
Vì mất máu quá nhiều nên mắt Mạnh Lập Yên dần mờ đi. Họ Tề đúng là thứ vô dụng, còn nói gì mà không đâm trúng chỗ hiểm, rõ ràng là đâm trúng rồi! Mạnh Lập Yên vừa ôm bụng vừa hận nghiến răng, tựa vào vách tường trong hẻm thở dốc.
Tề Bách Hộ nói công công Mạnh không định lấy mạng Diêu Hỷ, chỉ muốn lợi dụng nàng. Điều đó có nghĩa tạm thời Diêu Hỷ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu nhanh chóng hồi cung bẩm báo Thái hậu nương nương, có khi vẫn còn kịp.
Diêu Hỷ cảm thấy có người giẫm lên càng xe bước vào trong, tưởng Mạnh Lập Yên quay lại, liền cười hỏi: “Mua đồ xong rồi à?”
Tề Bách Hộ sải bước vào trong xe, lấy khăn bịt miệng Diêu Hỷ lại, sau đó nhanh chóng trói nàng lại.
Vạn Tất chờ mãi mà bắt đầu thấy bực.
Nàng rõ ràng đã dặn đi dặn lại Diêu Hỷ, dù thế nào cũng phải trở về trong vòng hai canh giờ. Vậy mà bây giờ đã bao lâu rồi? Xem ra vị công công nhà nàng định ngủ luôn ngoài cung rồi hả?
“Thưa nương nương, mấy vị công công đi cùng Diêu công công đã quay về rồi ạ.” Cung nữ ngoài cửa bẩm báo.
“Còn Diêu Hỷ đâu? Chưa quay về à?” Vạn Tất mặt đầy giận dữ hỏi.
Cung nữ thấy chủ tử nổi giận, giọng nhỏ hẳn đi, run rẩy đáp: “Dạ chưa ạ. Mấy công công kia nói ở cửa trà lâu xảy ra hỗn loạn, có một tiểu thái giám tên là Mạnh Lập Yên đưa Diêu công công lên xe ngựa đi trước rồi.”
“Lại chẳng biết chạy đi đâu rong chơi nữa!” Vạn Tất tức đến nỗi vò nát khăn lụa trong tay.
Buổi chiều hôm đó, vì Diêu Hỷ mãi chưa về khiến Vạn Tất bực bội không yên, nàng ra hậu hoa viên, nhét gói trà vào nụ sen, để sáng mai hương trà có thể phảng phất hương sen.
“Thưa nương nương, có chuyện rồi!” Lưu Phương cô cô vội vã chạy tới: “Tiểu thái giám tên Mạnh Lập Yên hầu hạ Diêu công công đã trở về rồi.”
Vạn Tất thấy Lưu Phương hốt hoảng như thế liền vội rời hậu hoa viên, vừa vòng ra đã thấy một tiểu thái giám mình đầy máu đang nằm sõng soài trên bậc đá trước điện. “Diêu Hỷ đâu?”
Mạnh Lập Yên thở thoi thóp, đáp: “Diêu công công bị người của Đông Xưởng bắt đi rồi.” Hắn tất nhiên biết một khi nói ra câu này thì có nghĩa là gì. Hắn không thật sự muốn công công Mạnh chết, chỉ là hy vọng Diêu Hỷ được bình an vô sự. Cả hai người ấy đều có ơn với hắn, nhưng người coi hắn như một con người thật sự… chỉ có Diêu Hỷ.
Đông Xưởng? Mạnh Đức Lai? Gương mặt Vạn Tất lạnh băng, nàng lập tức ra lệnh cho cung nữ: “Truyền Thái y vào cung khám cho tiểu thái giám này. Lưu Phương, theo ai gia đến Càn Thanh cung!”
Nàng từng sợ oan uổng Mạnh Đức Lai, còn cho người điều tra chứng cứ vụ án Diêu Hòa Chính, giờ thì Diêu Hòa Chính có phải bị Mạnh Đức Lai hại hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.
Dám động đến Diêu Hỷ? Đúng là chán sống rồi!