Chương 147
“Không được!” Vạn Tất một mực bác bỏ đề xuất hoang đường của Minh Thành đế. Diêu Hỷ là điệt nữ của nàng nàng còn không chịu nổi, huống hồ là nghĩa nữ.
Minh Thành đế cũng không tức giận, nhẫn nại kiên nhẫn khuyên nhủ: “Trẫm hiểu, Thái hậu hiếm khi có một nha đầu như ý vừa lòng bên cạnh hầu hạ, tất nhiên không nỡ. Thái hậu xin yên tâm, trẫm phong Diêu Hỷ làm công chúa, nương nương là mẫu hậu của nha đầu đó, hoàn toàn có thể giữ nàng bên cạnh để nàng tận hiếu.”
“Ai gia nói không được là không được! Hoàng thượng cũng không cần thưởng nàng nữa, chuyện này cứ coi như ai gia chưa nhắc đến.” Sắc mặt Vạn Tất nghiêm trọng. May mà Hoàng đế đã đề cập trực tiếp, nếu muốn cho nàng một sự ngạc nhiên gì đó, không nói một lời đột ngột hạ chỉ nhận Diêu Hỷ làm nghĩa muội thì càng tệ.
“Thái hậu nói xem tại sao không được? Trẫm có tâm đề bạt Diêu gia, nhưng các quan trong triều đều có vị trí, Diêu Hòa Chính phục hồi quan chức cũ đã rất khó. Sau khi Diêu gia trở về kinh, Song Lan cũng sẽ bãi bỏ vị trí tiệp dư ra khỏi cung để đoàn tụ với gia đình. Trẫm phong Diêu Hỷ làm công chúa, để Diêu gia có thể đứng vững trở lại trong kinh thành có gì sai?” Giọng Minh Thành đế lớn hơn một chút.
Hắn suy nghĩ tương đối lâu dài, Song Lan vì hắn suốt đời không tái giá, khi Diêu phụ Diêu mẫu qua đời, Song Lan sẽ sống thế nào? Cho dù hắn có lòng giúp đỡ, với tính tình của Song Lan chưa chắc đã chịu nhận ân tình. Nhưng nếu cho Song Lan có một muội muội công chúa thì khác, Diêu gia trở thành hoàng thân, Song Lan dù cả đời không tái giá cũng không ai dám nói gì.
Vạn Tất đau đầu đỡ lấy trán, thong thả nói: “Ai gia hiểu tâm ý của Hoàng thượng đối với Diêu gia. Đã muốn phong công chúa, sao không song hỷ lâm môn? Ai gia lần trước thấy tiểu biểu muội của Long Nghi rất vừa lòng, nghe nói hài tử đó mồ côi cả phụ thân lẫn mẫu thân, cũng đáng thương. Sao không phiền Hoàng thượng cùng lúc nhận làm nghĩa muội được không?”
Lần này đến lượt Minh Thành đế biến sắc. Vạn Tất rõ ràng biết hắn có ý với Tôn Nghiên, tại sao lại nói lời như vậy?
“Nương nương và Diêu Hỷ?” Minh Thành đế bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Vạn Tất mỉm cười gật đầu: “Chuyện này Hoàng thượng phải giữ bí mật giúp ai gia. Vạn nhất Diêu Hòa Chính biết rồi không đồng ý, Diêu Hỷ kẹt ở giữa sẽ rất khó xử. Ai gia sẽ phong Diêu Hỷ làm cung lệnh nữ quan, vẫn ở bên cạnh ai gia, muốn về Diêu gia khi nào thì về.”
“Cái này…” Minh Thành đế hiển nhiên có chút sửng sốt. Cung nữ đối thực trong hậu cung không ít, hắn cũng không cảm thấy có gì, chỉ là không ngờ hóa ra Vạn Tất lại thích nữ nhân. Hắn đột nhiên vô cùng xót xa cho tiên đế gia, tiên đế gia đến chết cũng không hiểu bản thân từ căn nguyên đã bị Vạn Tất từ chối!
Hắn cũng có phần thấu hiểu: “Không trách ngày ngày đối diện với nam tử ưu tú như trẫm mà nương nương vẫn không hề rung động, trẫm cuối cùng đã biết tại sao rồi.” Minh Thành đế thêm một chút tự tin vào sức hấp dẫn của mình, hắn suýt bị Tôn Nghiên làm cho ngã lòng.
Vạn Tất trừng mắt nhìn Minh Thành đế: “Nghĩ gì vậy? Ai gia đối với ngươi chỉ có tình mẫu tử cao như núi sâu như biển. Không có việc gì thì về đi! Ai gia mệt rồi.”
“Đúng rồi. Nếu Mạnh Đức Lai không chịu nhận vụ án Thư gia thì sao?” Minh Thành đế có chút lo lắng. Tra tấn ép cung đối với Mạnh Đức Lai không hiệu quả, người đã từng đi qua núi đao biển máu sẽ không sợ những công cụ tra tấn đó.
Vạn Tất nghĩ nhi tử quả nhiên không phải ruột thịt, thật là ngốc đến đáng yêu. “Viết sẵn bản nhận tội bảo hắn đóng dấu, nếu không chịu thì chặt tay hắn giúp hắn đóng dấu. Diêu gia lật án không có chứng cứ cũng không sợ, nhân chứng vật chứng đều có thể giả mạo. Ngươi là Hoàng thượng, ai còn dám xoi mói không thành?”
Minh Thành đế nhìn Vạn Tất với chút chê bai, trông có vẻ thanh tú tươi tắn, nhưng khi đưa ra chủ ý lại thật là đẫm máu bạo lực không nói lý. Nhưng hắn phải thừa nhận, rất nhiều lúc nếu không có Vạn Tất đẩy hắn một cái thậm chí giúp hắn thu dọn mớ bòng bong, vị trí đế vương này hắn chưa chắc đã ngồi được vững vàng như vậy. “Được. Trẫm về trước xử lý chuyện Mạnh Đức Lai.”
“Ừm ừm.” Vạn Tất đứng dậy, theo Minh Thành đế ra khỏi thư phòng.
Minh Thành đế hơi bất ngờ được sủng ái. Trước đây hắn cũng thường đến Ninh An cung, Vạn Tất hiếm khi đứng dậy tiễn hắn. “Hôm nay Thái hậu sao lại khách sáo thế? Lại chịu tiễn trẫm ra ngoài.” Minh Thành đế cười hỏi.
Vạn Tất cũng đáp lại một nụ cười: “Hoàng thượng hiểu lầm rồi. Ai gia chỉ ra xem Hỷ nha đầu sao vẫn chưa trở về.”
Khi Diêu Hỷ trở về thì trời đã tối, Diêu Song Lan cầm đèn lồng tự mình đưa nàng về.
“Mau vào đi! Bên ngoài nhiều côn trùng lắm.” Diêu Song Lan không nỡ kéo tay nhỏ của Diêu Hỷ.
Diêu Hỷ nhìn bầu trời tối đen, nhìn con đường nhỏ quanh co dẫn đến dòng suối: “Hay là ta đưa tỷ tỷ về trước nhé!”
Diêu Song Lan cúi đầu “phụt” cười: “Cứ đưa đi đưa lại thế này chỉ sợ không bao giờ xong. Nghe lời, nhanh vào đi, chúng ta ở gần nhau như vậy, nói chuyện rất thuận tiện mà.”
“Vậy tỷ tỷ cẩn thận một chút.” Diêu Hỷ bước một quay đầu ba lần lên bậc đá của đại điện.
Diêu Song Lan đứng dưới bậc thềm cười vẫy tay với nàng, lo lắng nhắc nhở: “Cẩn thận dưới chân, đừng vấp ngã.”
Vạn Tất ngồi trong đại điện, quan sát Diêu Hỷ và Diêu Song Lan lưu luyến, trong lòng hơi cảm thấy chua xót. Diêu Hỷ khi chia tay với nàng chưa từng lưu luyến như vậy, quay người gọi là dứt khoát nhanh gọn, càng đừng mong tiểu cô nương nhà nàng sẽ quay đầu lại.
Diêu Hỷ đi đến cửa đại điện dừng bước, muốn đến phòng trực trước xem Mạnh Lập Yên đã tỉnh chưa, vừa quay người đã nghe thấy giọng Thái hậu nương nương từ trong đại điện truyền ra.
“Lại định đi đâu đây?” Vạn Tất đột nhiên cảm thấy, dù sau này Diêu Hỷ ngoan ngoãn ở lại trong cung, thời gian bầu bạn cùng nàng chưa chắc đã nhiều hơn trước.
Diêu Hỷ bám vào cửa đại điện thò đầu nhìn vào trong, chỉ thấy Thái hậu nương nương đang ngồi trước bàn tự chơi cờ một mình. “Nương nương, ta muốn đi xem thái giám bị thương nặng đó đã tỉnh chưa.”
“Ừm—nhìn một cái rồi mau về.” Vạn Tất khó chịu đẩy quân cờ. Mỗi lần Diêu Hỷ rời xa nàng đều có lý do hợp lý đầy đủ, ví dụ như nhận tỷ tỷ ruột, ví dụ như thăm thái giám bị thương vì nàng. Nhưng dù lý do Diêu Hỷ rời đi có đầy đủ đến đâu, cũng không thể giảm bớt chút nào nỗi nhớ nhung của nàng đối với Diêu Hỷ, khi Diêu Hỷ không ở trước mắt nàng vẫn rất đau khổ.
Trong phòng trực đèn đã thắp sáng, Diêu Hỷ đẩy khe cửa nhìn vào, Mạnh Lập Yên vẫn đang ngủ. Tuy nhiên, điều yên tâm là, lúc trước thấy Mạnh Lập Yên nằm chết lặng trên giường, giờ đã có hơi thở đều đặn mạnh mẽ. Diêu Hỷ thấy góc chăn của Mạnh Lập Yên không được gọn gàng, nhẹ nhàng lách qua khe cửa đi vào, nàng đi đến bên giường, vừa nắm lấy góc chăn, đột nhiên từ trong chăn vọt ra một bàn tay khóa chặt cổ tay nàng.
Mạnh Lập Yên chợt mở mắt, mắt lóe sáng quan sát người con gái dường như không xa lạ trước giường. Suốt ngày chăm sóc hắn là Bình nhi, hắn nhận ra tiếng bước chân của Bình nhi, vừa rồi nửa mê nửa tỉnh nghe thấy động tĩnh không đúng mới giật mình tỉnh dậy.
“Đau đau đau!” Diêu Hỷ sợ làm kinh động người khác, quát khẽ: “Lập Yên đệ, là ta!”
“Diêu công công?” Mạnh Lập Yên vội buông tay. Diêu Hỷ sao lại ăn mặc như thế này? Chẳng lẽ là do người Đông Xưởng làm?
Diêu Hỷ xoa cổ tay hỏi: “Ngươi không sao chứ? Nghe nương nương nói ngươi bị thương nặng.”
Mạnh Lập Yên lắc đầu, vừa ngẩng lên đã thấy phần ngực hơi nhô lên của Diêu Hỷ, tuy hắn còn trẻ, nhưng một số chuyện vẫn biết. Mạnh Lập Yên vội dời ánh mắt không biết đặt đâu, quay mặt đi không dám nhìn Diêu Hỷ.
“Không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa, vậy ngày mai ta sẽ đến thăm ngươi.” Diêu Hỷ lặng lẽ đóng cửa phòng trực, vừa chạy vừa nhảy rẽ phải vào đại điện.
“Nương nương!” Diêu Hỷ vừa vào điện đã nhào vào lòng Thái hậu nương nương nũng nịu: “Ta nhớ nương nương lắm!”
Khóe miệng Vạn Tất nở nụ cười không thể kìm nén, nàng ôm Diêu Hỷ vào lòng ngồi xuống: “Nói chuyện với tỷ tỷ của ngươi thế nào rồi?”
“Lúc đầu rất ngượng, sau khi nói chuyện nhiều mới đỡ hơn.” Diêu Hỷ dùng đầu ngón tay che miệng cười. Do mặc trang phục nữ nhân, cử chỉ hành động của Diêu Hỷ cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, dù sao khi ăn mặc như tiểu thư khuê các, cử chỉ quá thô lỗ thì luôn cảm thấy không hợp. “Đúng rồi nương nương, tỷ tỷ còn nói ngày mai sẽ dạy ta vẽ mẫu hoa đấy.”
Ngày mai còn đi à? Vạn Tất hơi thất vọng, nàng chỉ lẩm bẩm trong lòng mà không nói ra. Nhưng hai chị em thất lạc nhiều năm mới vừa nhận nhau, chắc chắn có nói không hết chuyện, nếu nàng ngăn cản Diêu Hỷ thì không chỉ là không thông tình lý, mà còn hoàn toàn vô nhân tính. “Định đi bao lâu?” Vạn Tất thận trọng hỏi.
Diêu Hỷ nâng mặt Thái hậu nương nương, ghé lại hôn một cái: “Ta không nỡ xa nương nương, đã hẹn để tỷ tỷ qua đây dạy ta. Long Nghi công chúa cũng sẽ đến, lúc đó bốn người chúng ta cùng nhau mới náo nhiệt chứ.” Diêu Hỷ nói nói thì giọng nhỏ dần, có chút lo lắng nói: “Nương nương không trách ta tự ý sắp xếp chứ? Ta quên mất nương nương thích ở một mình, hay là—”
Vạn Tất ngắt lời Diêu Hỷ: “Đó là trước kia, bây giờ ai gia chỉ thích ở cùng ngươi.” Chỉ cần Diêu Hỷ ở trong tầm mắt nàng là được, những thứ khác đều không quan trọng.
Diêu Hỷ thấy Thái hậu nương nương đã thay quần áo, biết nương nương đã tắm rửa. Nàng đứng dậy khỏi lòng nương nương: “Vậy ta đi tắm trước, nương nương đánh cờ đợi ta nhé.”
“Ai gia đi cùng ngươi.” Vạn Tất không muốn xa Diêu Hỷ một phút một giây. Nàng nắm tay Diêu Hỷ vòng qua cổ mình, nhẹ nhàng bế Diêu Hỷ lên, nhấc lên trong lòng mấy cái cười ranh mãnh: “Sao lại nặng thêm vậy?”
“Vì người ta còn đang lớn mà!” Diêu Hỷ nhăn mũi không vui nói. Thái hậu nương nương cứ nuôi nàng như nuôi lợn, không béo mới lạ.
Vào trong Lan Dịch trì, Vạn Tất nhẹ nhàng đặt Diêu Hỷ xuống, động tay giúp nàng cởi áo. Cởi được một lúc, Vạn Tất đột nhiên dừng tay, nàng nhớ đến giấc mơ đẹp đẽ nhưng đáng sợ từ lâu trước đó, khi đó tưởng là thái giám Diêu Hỷ trong mơ nàng mặc một bộ váy, bị nàng đè trong khoang thuyền…
Vạn Tất nâng cằm Diêu Hỷ, ngắm nhìn tỉ mỉ: “Quả nhiên ăn mặc như cô nương vẫn đẹp hơn.” Nàng có chút ngứa ngáy, nhưng nhớ đến lời dặn của Phó thái y và vết siết trên cánh tay Diêu Hỷ, chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi Diêu Hỷ một cái.
Ánh mắt Diêu Hỷ cũng vô tình liếc nhìn thủ cung sa trên cánh tay Thái hậu nương nương. Chấm tròn đỏ tươi đó luôn không ngừng nhắc nhở nàng, theo nghĩa nghiêm túc, nương nương vẫn chưa phải là người phụ nữ của nàng.
Bây giờ nàng muốn chiếm hữu nương nương, nhưng cánh tay đau không lấy nổi sức. Trong lúc Diêu Hỷ nghĩ lung tung, Vạn Tất đã cởi quần áo cho nàng và bế nàng vào trong nước hồ.
Vạn Tất mặc áo đơn đứng trong nước, cầm khăn tắm nhẹ nhàng lau cánh tay cho Diêu Hỷ: “Đau thì nói.”
Diêu Hỷ hoàn toàn không cảm thấy đau, nàng đang tâm viên ý mã nghĩ đến chuyện khác.
“Hỷ nha đầu. Vài ngày nữa phụ mẫu ngươi sẽ về kinh.” Tâm trạng Vạn Tất có chút nặng nề. Sau khi Diêu Hỷ nhận người thân, về tình về lý đều phải về nhà ở vài ngày, nàng sợ mình chịu không nổi.
“Ừm ừm. Cảm ơn nương nương.” Dục vọng vừa dâng lên của Diêu Hỷ bị lời nói của Thái hậu nương nương cắt đứt.