Chương 15
Lục Phúc mang sổ sách đến Tư Lễ Giám, vừa vặn chạm mặt Diêu Hỷ, lúc này vừa nói chuyện xong với Trịnh Đại Vận, đang trên đường quay về Tư Uyển Cục.
Kể từ sau chuyện năm đó, hắn chưa từng nói chuyện với Diêu Hỷ lần nào, mà Diêu Hỷ cũng khá lanh lợi, chưa bao giờ chủ động tìm hắn. Hai người đã vô tình thay đổi vận mệnh của nhau, nhưng đều ôm tâm sự riêng, không ai nhắc lại chuyện cũ.
Lục Phúc hiểu rất rõ, Diêu Hỷ chẳng qua chỉ là một con cờ nhỏ mà Mạnh công công dùng để lật đổ Đường công công, mà hắn và Diêu Hỷ càng giữ khoảng cách thì càng an toàn. Kể từ khi được đề bạt vào Nội Quan Giám, hắn đã âm thầm xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến chuyện từng đưa Diêu Hỷ vào cung.
Chỉ đến khi bắt đầu làm việc cho Mạnh công công, Lục Phúc mới nhận ra bản thân năm đó đã quá sơ suất, làm việc đầy sơ hở, để lộ không ít dấu vết. Đôi khi hắn tự hỏi, một người luôn cẩn trọng như Mạnh công công, tại sao lại không “qua sông đoạn cầu” với hắn? Giữ hắn lại liệu có phải vì cùng một lý do mà y giữ lại Diêu Hỷ?
May mắn là Lưu Ma Bà đã bị thủ tiêu, ngay cả kỹ nữ ở Tây viện, người duy nhất biết hắn đang tìm người, cũng đã bị hắn trừ khử. Vợ chồng nhà Tôn gia thì chẳng rõ tung tích, nghe nói vì trốn nợ cờ bạc mà đã mang theo toàn bộ bạc và gia sản chạy đến một nơi xa, có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Điều duy nhất khiến Lục Phúc lo lắng bây giờ chính là Diêu Hỷ. Năm đó, hắn sai ở chỗ không nên tự mình xuất hiện để giao phó chuyện này, nếu như hắn tùy tiện giao cho một kẻ khác làm, sau đó bịt đầu mối thì đâu có nỗi lo hôm nay.
Hai người đều có chút ngượng ngùng.
Diêu Hỷ cũng nhận ra Lục Phúc, ngoan ngoãn tránh sang một bên, nhường đường cho hắn và những người phía sau.
Lục Phúc liếc nhìn nàng bằng khóe mắt, rồi cứ thế bước đi, trong đầu vẫn không ngừng tính toán làm thế nào để khi Mạnh công công thu lưới, hắn vẫn có thể giữ mạng sống của mình.
Diêu Hỷ vừa trở lại Tư Uyển Cục, đã bị quản sự gọi vào.
“Bây giờ là canh mấy rồi?” Giọng quản sự lạnh tanh. “Hôm trước ngươi đến hầu hạ Thái hậu nương nương, nên không cần làm việc ở cục, nhưng bây giờ đã bị Ninh An Cung trả về rồi, ngươi lại nửa ngày không thấy tăm hơi. Ngươi tưởng tiến cung là để làm chủ tử sao? Muốn biến mất lúc nào thì biến sao?”
Diêu Hỷ ngoan ngoãn cúi đầu chịu trận. Nàng không chắc quản sự thực sự nổi giận vì chuyện nàng vắng mặt mà không xin phép, hay chỉ là nhận lệnh ai đó mà cố tình gây khó dễ cho nàng. Theo lý, nàng đã trực đêm ở lãnh cung, đáng lẽ phải được nghỉ nửa ngày.
“Đừng tưởng có Trịnh công công chống lưng là có thể quên mất bổn phận của mình. Mau đi ra sau ngõ kho hàng, giúp vận chuyển hàng hóa.”
Trước đây, quản sự khá có thiện cảm với Diêu Hỷ, vì nàng nhanh nhẹn, ăn nói khéo léo. Nhưng giờ thì khác. Liêu Binh vì nàng mà bị phế một chân, nếu hắn muốn tiếp tục sống yên trong Tư Uyển Cục, thì nhất định phải gây khó dễ cho nàng, xem như giúp Liêu công công xả giận.
Hắn cũng chỉ dám làm khó dễ chút ít, chứ không dám quá đáng, vì Trịnh công công cũng không phải hạng dễ chọc.
Diêu Hỷ vừa bước ra khỏi phòng quản sự, còn chưa tới ngõ kho hàng đã lại gặp rắc rối. Ở góc tường rẽ, một cẳng chân đột ngột duỗi ra cản đường, khiến nàng vấp ngã. Khi nàng lồm cồm bò dậy, mới phát hiện ra một nhóm thái giám chặn ngay trước mặt, đều là mấy kẻ ngày thường xưng huynh gọi đệ với Liêu Binh.
“Chẳng phải là Diêu công công sao?” Tên thái giám vừa giơ chân ngáng nàng cất giọng giả lả, vẻ mặt đầy vẻ trào phúng: “Chao ôi, ta gây họa rồi! Một cẳng chân vô ý ngáng trúng Diêu công công, chỉ e là giữ không nổi rồi!”
Diêu Hỷ không muốn sinh sự, lách người định đi vòng qua đám người đó, nhưng vừa bước được hai bước, lại bị một cái chân khác thò ra cản đường. Lần này nàng may mắn vịn được vào tường, nếu không lại ngã nhào.
“Tránh ra!” Diêu Hỷ đứng thẳng dậy, khuôn mặt lạnh lùng. Nàng không phải loại người thích sinh sự, nhưng nếu người khác đã bắt nạt đến tận cửa, nàng cũng sẽ không nhẫn nhịn cúi đầu.
“Ồ! Giận rồi sao? Có giỏi thì đi Tư Lễ Giám mách lẻo đi! Xem thử Trịnh công công có thể phế hết chân bọn ta không?” Tên thái giám cầm đầu cười ha hả, mấy tên xung quanh cũng cười rộ theo.
“Ngươi nghĩ mình là cái thá gì?” Hắn tiếp tục chế nhạo, rồi giơ tay lên vỗ mặt nàng một cái đầy khiêu khích. “Trịnh công công nếu thật sự coi trọng ngươi, thì đã không để ngươi tiếp tục lăn lộn ở Tư Uyển Cục rồi.”
Diêu Hỷ có nước da trắng mịn, chỉ cần chạm nhẹ cũng lập tức hằn đỏ, không rõ là vì cái tát nhẹ của hắn hay vì nàng đã tức đến mức đỏ bừng mặt. Nàng luôn tin rằng, nếu có kẻ tát ngươi một cái, ngươi phải trả lại gấp bội, dù có đánh không lại, chí ít khí thế cũng không thể thua. Bắt nạt vốn dĩ là một thứ dễ gây nghiện, là một trò mà càng nhiều người tham gia thì càng khó dừng lại.
Hôm nay, hắn chỉ vỗ mặt nàng một cái. Nhưng nếu nàng chịu nhịn, ngày mai có thể sẽ có kẻ tát thẳng tay, ngày mốt sẽ có người đạp lên lưng nàng. Đây chính là lý do mà Diêu Hỷ không chịu nuốt cục tức khi bị trộm đồ, cũng là lý do mà ngay lúc này, nàng ôm lấy một chiếc thùng gỗ vứt ở góc tường.
“Sao? Định lấy thùng gỗ ném ta à?” Tên thái giám khiêu khích, chỉ vào trán mình, cười cợt: “Tới đây! Có bản lĩnh thì ném vào đây này! Ngươi là đồ thái giám ẻo lả…”
“A ——!!!” Hắn còn chưa nói hết câu, đã ôm đầu ngã lăn ra đất.
Chiếc thùng gỗ khá nặng. Diêu Hỷ đã phải dốc hết sức lực mới có thể nâng lên ngang đầu, nhưng nàng vẫn không hề do dự, cứ thế ném thẳng xuống. Những chiếc thùng gỗ vứt ở đây đều là đồ bỏ đi, gỗ đã mục, rất dễ vỡ. Nghe thì có vẻ oanh động, nhưng thực chất chẳng thể gây ra thương tích gì nghiêm trọng.
Tên thái giám bị ném trúng đờ người ra, ngồi bệt dưới đất, trợn mắt nhìn Diêu Hỷ, vẻ mặt không thể tin nổi. Hắn không nghĩ Diêu Hỷ lại dám ra tay thật! Hắn vốn cũng không định đánh nàng đến tàn phế, chỉ muốn bôi nhọ nàng, làm trò mua vui, thuận tiện lấy lòng Liêu Binh và Liêu công công. Nhưng ai mà ngờ, con nhãi này lại dám liều đến vậy?
Diêu Hỷ bước lên trước, cúi người xuống, giơ tay liên tục vỗ lên đầu hắn, vừa vỗ vừa lạnh lùng nói: “Gia ta đây chính là dựa vào Trịnh công công thì sao nào? Đừng nói là ném cái thùng rách này vào ngươi, cho dù cầm đao đâm thẳng vào người ngươi, gia ta cũng không chớp mắt. Ngươi dám không? Ngươi dám không? Nếu dám động vào một sợi tóc của gia, thì cứ chuẩn bị mà sống phần đời còn lại trong hình phòng của Tư Lễ Giám đi!”
Diêu Hỷ trong lòng vốn đã nghẹn một bụng tức. Tối qua bị chủ tử của Ninh An Cung hành hạ đến mất nửa cái mạng, vất vả lắm mới quay về Tư Uyển Cục, vậy mà đám người ở đây lại vì nịnh bợ thúc cháu nhà họ Liêu mà tranh nhau giẫm lên nàng hai cước. Nàng đâu phải bàn đạp, sao có thể ngoan ngoãn để mặc người ta giẫm đạp?
“Cút sang một bên, đừng chặn đường gia!” Diêu Hỷ đứng dậy, đẩy mạnh mấy tên thái giám kia sang một bên rồi sải bước đi về phía ngõ kho hàng. Đám này toàn là loại khôn nhà dại chợ, rõ ràng là chân Liêu Binh bị Trịnh Đại Vận phế đi, nhưng ai dám đến Tư Lễ Giám làm loạn? Không có ai cả! Chúng chỉ biết trút giận lên nàng, vì nàng là kẻ dễ bắt nạt, không thể tính sổ với Trịnh Đại Vận thì tính sổ lên đầu nàng.
Đến ngõ kho hàng, ai nấy đều bận rộn, chẳng có ai liếc mắt đến nàng lấy một cái. Nhưng việc khiêng vác thùng hàng cần hai người phối hợp, nàng không dám để bị bắt thóp rằng mình lười biếng trốn việc. Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, nếu bị nắm thóp thì nàng sẽ bị người ta hành hạ đến chết. Thấy có một người vừa nhấc một đầu thùng hàng, nàng liền nhanh chân chạy lại nâng đầu còn lại. Người kia vừa thấy nàng liền bĩu môi, lộ vẻ không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà cúi đầu nâng thùng hàng lên. Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn đột ngột buông tay.
“Rầm!”
Thùng hàng rơi thẳng xuống mu bàn chân Diêu Hỷ! “Ngươi không sao chứ? Ta không cố ý đâu, bận cả ngày tay đổ mồ hôi, vừa rồi lỡ trượt tay thôi.” Kẻ kia tỏ vẻ hoảng loạn, cuống quýt giải thích. Không cố ý cái con khỉ! Diêu Hỷ tận mắt thấy hắn cố tình buông tay! Đã diễn thì làm ơn diễn cho giống một chút!
Đau quá… Nàng ngồi bệt xuống nắp thùng hàng, đau đến mức không nói nổi một câu. Mu bàn chân nàng đau rát như lửa đốt, vớ dưới chân có cảm giác ươn ướt, nhất định đã chảy máu. Cái cuộc sống này đúng là không thể tiếp tục được nữa! Nàng đã trở thành kẻ thù chung của cả Tư Uyển Cục! Đi đường có người chìa chân ngáng, khiêng hàng có kẻ chơi xấu. Mà đây mới chỉ là ngày đầu tiên sau khi Liêu Binh bị phế chân.
Diêu Hỷ hiểu rõ, những chuyện như thế này sau này sẽ càng nhiều hơn. Hiện tại, vì còn e dè Trịnh Đại Vận, bọn họ mới tạm thời chưa dám ra tay quá trớn. Nhưng một khi Trịnh Đại Vận không còn quan tâm đến nàng nữa, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nàng cũng không biết Trịnh Đại Vận rốt cuộc là giúp nàng hay hại nàng. Nhưng hiện tại, người duy nhất nàng có thể dựa vào chỉ có hắn. Nàng chỉ có thể mong rằng chuyện điều nàng sang hầu hạ Từ Mỹ nhân sớm thành, để nàng càng sớm rời khỏi cái nơi quỷ quái này càng tốt.
“Đừng có mà ngồi ì ra đó làm vướng tay vướng chân! Thùng hàng này là đựng trái cây rau củ cho chủ tử, chứ không phải để ngươi ngồi lên đâu!” Một tiểu quản sự đi tới, đá nhẹ vào chân nàng, “Cút ngay!”
Vạn Tất thức dậy thì trời đã xế chiều. “Nương nương, có cần truyền thiện không?” Nguyên Thiến ban ngày chỉ chợp mắt một lát, giờ vẫn còn ngái ngủ. Nhưng vì được Thái hậu trọng dụng, chỉ cho phép bà hầu cận bên mình, nên chủ tử chưa ngủ bà không dám ngủ, chủ tử chưa dậy bà cũng không thể không thức.
Vạn Tất lười biếng ngáp một cái, giọng điệu có chút uể oải: “Bị Hoàng hậu quấy nhiễu như vậy, đồ ăn ở Thượng Thiện Giám ai gia còn nuốt nổi sao? Đi gọi tiểu trù phòng làm chút gì đó tinh tế một chút.” Nguyên Thiến lập tức sai cung nữ đi chuẩn bị.
“Thái y nói thế nào?” Vạn Tất vừa thay y phục vừa không ngừng ngáp. Nguyên Thiến sững người, phải nghĩ một lúc lâu mới hiểu được Thái hậu đang hỏi chuyện gì: “Thái y đến Tư Uyển Cục nhưng không gặp được Diêu Hỷ, nghe nói hắn đi tìm ‘tình nhân’ để nói chuyện rồi.”
“Tình nhân?” Vạn Tất lập tức nghĩ đến hình ảnh con lừa thiến nhỏ đó với vẻ mặt ẻo lả, không nhịn được mà nhếch môi cười. “Là cung nữ nào không có mắt như vậy, lại đi theo cái tên đó chứ?”
Tên tiểu thái giám đó chẳng qua chỉ là một nội sử nhỏ bé ở Tư Uyển Cục, không tiền, không quyền, tuy dung mạo có phần khéo léo, nhưng nhát như thỏ đế, nửa điểm khí khái nam nhi cũng không có. Những cung nữ đã vào cung đều có vài phần dung mạo, trong lòng ít nhiều cũng ôm hy vọng được Hoàng thượng ban ân sủng, ai lại đi chọn một thái giám làm đối thực? Chẳng phải tự mình chặt đứt đường làm chủ tử hay sao?
Mà ngay cả khi muốn chọn đối thực, cũng phải chọn người có chút bản lĩnh, có thể làm chỗ dựa. Vạn Tất không khỏi cảm thấy khó hiểu, không biết nàng cung nữ nào lại đi coi trọng Diêu Hỷ.
“Không cần gọi Thái y nữa, chỉ cần ban cho tên nô tài đó ít thuốc an thần là được.” Vạn Tất phân phó xong thì cũng quẳng luôn chuyện về Diêu Hỷ ra khỏi đầu. Tối qua Hoàng thượng đã than phiền với nàng không ít, phần lớn đều liên quan đến chuyện tiền bạc.
Mùa xuân mưa nhiều, nhiều con đê cần phải gia cố, thời gian cấp bách, nếu đợi đến mùa mưa mới động công thì sẽ không kịp nữa. Các quan địa phương không ngừng dâng tấu xin ngân lượng. Hoàng thượng cũng hiểu rõ, nếu từ quốc khố rót xuống hai trăm vạn lượng, số bạc thực sự được dùng để tu bổ đê điều mà đạt đến một nửa đã là tốt lắm rồi, nhưng ngân lượng này không thể không cấp, vì liên quan đến tính mạng lê dân.
Những quan viên đòi tiền cũng có trăm ngàn lý do, có những lý do Hoàng thượng bác bỏ, nhưng cũng có những chuyện chỉ có thể dùng bạc để bịt miệng thiên hạ. Nếu không phải do Hoàng hậu, Vạn Tất cũng chẳng hay biết chuyện quốc khố thâm hụt.
Nàng xưa nay vốn không phải người ưu quốc ưu dân, chuyện thiên hạ đại sự, nếu cần bận tâm thì cũng phải là chuyện của Minh Thành Đế. Nhưng lần này, nàng quyết định nhúng tay vào, không phải vì thương dân, cũng không phải vì xót cho Minh Thành Đế, mà chỉ đơn giản là muốn trả đũa Hoàng hậu vì đã cắt giảm chi phí của Ninh An Cung.
Nàng không thiếu chút bạc phân lệ đó, tiểu kim khố mà Tiên đế để lại cũng đủ nàng tiêu cả đời. Vạn Tất chỉ muốn cho Hoàng hậu hiểu rằng: trong cung này, có người ngươi có thể đắc tội, nhưng cũng có người ngươi không thể động vào! Hoàng hậu cho rằng mình là chủ mẫu của hậu cung, đứng dưới một người, trên vạn người sao? Buồn cười thật, người thực sự đứng dưới một người, trên vạn người, chính là Hoàng thượng!
“Nguyên Thiến, ngươi mang lệnh bài của ai gia, đi một chuyến đến Quốc trượng phủ.” Vạn Tất ngoắc tay ra hiệu cho Nguyên Thiến bước đến gần, sau đó nhỏ giọng phân phó chuyện cần làm.
Phụ thân của Hoàng hậu Chu thị chính là Chu Hướng Xương, Thượng thư Bộ Công. Đừng nhìn Bộ Hộ nắm giữ thuế má, ngân quỹ, bổng lộc, trong sáu bộ thì người kiếm được nhiều tiền nhất vẫn là Bộ Công. Một công trình nho nhỏ, xin quốc khố một khoản lớn, thật sự chi ra bao nhiêu, ai mà biết được?
Mà Chu Hướng Xương cũng là kẻ tham vô đáy, mượn danh nghĩa Quốc trượng, dùng người trong phủ làm bình phong, thò tay làm ăn với các thương nhân địa phương. Lão chính là nhạc phụ của Hoàng thượng, chính là thượng thư phẩm hàm chánh nhị phẩm, còn là nội các phụ thần, thử hỏi ai dám không nể mặt?
Những năm qua, Chu gia đã vét được bao nhiêu bạc, không ai có thể tính được. Cũng đã đến lúc, để Quốc trượng đại nhân “nôn ra” một ít rồi.