Chương 25
Vu mỹ nhân không có nửa điểm ý định rời khỏi Nghi Tú Cung. Nàng bị đánh trượng xong được người đỡ về Nghi Tú Cung, theo lý mà nói nên nghe theo ý chỉ của Thái hậu nương nương, nhanh chóng thu dọn đồ đạc mà dọn đi mới phải.
Nhưng nàng không làm vậy.
Nàng sai người mời Minh Thành Đế tới, không thay xiêm y, không bôi thuốc, cứ thế để vết máu loang lổ nằm lì trên giường ra vẻ đáng thương.
Minh Thành Đế rất ăn kiểu này, vừa đến Nghi Tú Cung thấy nàng bị đánh đến mức đó, sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi rõ ngọn ngành xong liền đi thẳng đến Ninh An Cung tìm Thái hậu. Vu mỹ nhân vô cùng đắc ý, hoàng thượng trước nay luôn cung kính với Thái hậu mà nay vì mình lại không tiếc thân đi thỉnh cầu lý lẽ, nàng cảm thấy cái chức Thục Nhân này của mình e là không cần làm nữa, biết đâu hoàng thượng thương xót còn có thể thăng vị cho nàng, phong cho cái chức gì đó như Chiêu Nghi để làm thế chấp, thậm chí đến Tiệp Dư cũng không phải không có khả năng.
Cung nữ đang bôi thuốc cho Vu mỹ nhân có phần bất an mà nhắc nhở: “Thái hậu nương nương có lệnh hôm nay chủ tử phải dời khỏi Nghi Tú Cung, giờ cũng đã quá trưa rồi, nếu còn không thu dọn thì e là không kịp đâu ạ.”
Cung nữ là có lòng tốt, nhưng Vu mỹ nhân lại thấy nô tài kia thật xúi quẩy. Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì đau đớn từ trên gối ngẩng lên, sắc mặt lạnh băng, giận dữ nói: “Dọn đi? Chỉ cần lòng hoàng thượng còn ở chỗ ta, Thái hậu thì đã sao? Chẳng phải cũng chẳng động được đến ta! Chuyện trong cung, nói cho cùng cũng là dựa vào ý tứ của hoàng thượng, ý chỉ của Thái hậu tính là gì.” Nói xong còn khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường.
Vu mỹ nhân bên này còn đang nằm mơ giữa ban ngày, thì bệ hạ hoàng đế bên kia lại đang nhìn chằm chằm “mỹ thực” của Ninh An Cung bằng vẻ mặt chán nản.
“Thái hậu cần gì phải tiết kiệm như vậy?” Một bàn mười tám món ăn mà Minh Thành Đế nhìn cũng chẳng có chút khẩu vị nào. Cũng phải, người ta vẫn nói ăn không chê tinh, thái không chê mỏng, lại là hoàng gia xuất thân, khẩu vị của Minh Thành Đế từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng đến tinh vi khó chiều rồi.
Vạn Tất mỉm cười gắp cho Minh Thành Đế một miếng măng: “Tháng tư, măng mọc sau mưa. Hoàng thượng nếm thử xem, vị rất tươi đấy. Còn những loại rau xanh mướt này nữa, mùa xuân là lúc rau dại mọc tốt nhất, qua mấy hôm nữa là chẳng còn mà ăn đâu.”
Vạn Tất lại gắp thêm vài món mới nói tiếp: “Chỉ là dù có mới mẻ cỡ nào thì cũng chẳng chịu nổi ăn mãi như thế này, phải không? Hoàng thượng vẫn nên khuyên nhủ hoàng hậu một chút, hành hạ thế này cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu bạc, mà quốc khố thiếu hụt thì đều do Chu gia các nàng bỏ ra bù vào rồi.”
“Chuyện hoàng hậu cắt giảm chi phí các cung, trẫm có biết. Nàng ấy cũng là có ý tốt…” Minh Thành Đế miễn cưỡng nếm thử món ăn Vạn Tất tự tay gắp cho. Thượng Thiện Giám cũng có để tâm, nguyên liệu thì thô nhưng mùi vị cũng không đến nỗi tệ, hắn nhai kỹ một chút, uống thêm ngụm trà thì vẫn có thể nuốt xuống.
Vạn Tất bị lời đó làm cho kinh ngạc. Ý tốt? Thiên a! Nam nhân có phải đều dễ bị gạt vậy sao? Hoàng thượng vừa mới nhận ba triệu lượng bạc do Chu gia trộm thuế dâng lên, vậy mà còn có mặt mũi nói ra mấy lời thế này? Nếu hoàng hậu thật sự có lòng, thì nên tự mình móc bạc ra mà bù, chứ không phải vì tư lợi mà lôi hết nữ nhân trong cung ra chịu khổ cùng.
“Ý tốt cái rắm ấy!” Vạn Tất đột nhiên sầm mặt lại nói: “Cắt giảm chi phí các cung, hoàng hậu vẫn cứ cơm ngon áo đẹp mà sống. Dù sao thì mẫu gia của nàng cũng ở ngay kinh thành, muốn chuyển bạc vào cung thì dễ như trở bàn tay. Nhưng những người khác thì sao? Con gái nhà nghèo hoặc từ xa ngàn dặm thì làm sao bây giờ? Tất cả chi tiêu đều dựa vào chút bạc lương tháng trong cung, bị nàng ta cắt mất rồi thì sống thế nào? Trong cung đâu chỉ có hoàng hậu, Khang tần, Vu Thục Nhân. Những nữ nhân mà hoàng thượng chưa từng gặp mặt còn đầy ra đó. Dù chưa gặp thì đời này họ cũng là người của hoàng thượng. Ở trong cung, bị bắt nạt bị lợi dụng, thì hoàng thượng cũng nên vì các nàng mà làm chủ.”
Minh Thành Đế cảm thấy Vạn Tất nói có lý, nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu: “Thái hậu! Có gì thì từ từ nói, đừng mắng trẫm cứ như đang mắng con trai vậy.” Đường đường là cửu ngũ chí tôn, lại bị một tiểu nha đầu lớn lên bên cạnh mình mắng như vậy, trong lòng hắn khó tránh khỏi nghẹn một hơi.
Câu đó là thứ Vạn Tất không muốn nghe nhất — nàng vốn chính là mẹ kế của hoàng thượng mà! Chỉ là ý nghĩ đó Vạn Tất chỉ dám giữ trong lòng, tuyệt không thể nói ra chọc giận Minh Thành Đế. Chuyện Thái phi không được truy phong làm Thái hậu, e rằng đến giờ Minh Thành Đế vẫn còn canh cánh trong lòng.
Mặc dù giữa nàng và Thái phi có tư thù cá nhân, nhưng việc không cho phong Thái phi làm Thái hậu vốn là điều được ghi rõ trong di chiếu của tiên đế, không phải do nàng quyết định. Minh Thành Đế từng đề cập chuyện này với Vạn Tất, muốn nàng đứng ra đề nghị truy phong Thái phi làm Thái hậu. Di chiếu của tiên đế, Minh Thành Đế không thể tự mình phá bỏ, nhưng Vạn Tất thì có thể. Nàng không chỉ là người hưởng lợi, mà còn là người được tiên đế bảo hộ, có thể đứng trên cả luật pháp Đại Hưng.
Để nàng đứng ra đề nghị truy phong, về tình về lý đều nói được, lại còn có thể để lại danh tiếng rộng lượng. Nhưng Vạn Tất không đồng ý, chỉ lấy di chiếu của tiên đế ra làm cớ. Di chiếu có viết rằng mẫu thân của Minh Thành Đế chỉ được phong làm Thái phi, nếu nàng phá lệ điểm đó, thì sớm muộn gì những điều khác trong di chiếu cũng sẽ bị phá bỏ từng cái một.
Vạn Tất phải giữ vững uy nghiêm của di chiếu. Đó là bùa hộ mệnh của nàng! Giấy trắng mực đen bao giờ cũng đáng tin hơn lời hứa miệng. Giữa Minh Thành Đế và nàng, tuy có tình cảm, có cả thân tình lẫn bằng hữu, nhưng Vạn Tất vẫn tin rằng điều ràng buộc hai người lâu dài chính là lợi ích và những bí mật chung.
“Chuyện bên hoàng hậu, trẫm sẽ đích thân nói.” Minh Thành Đế thở nhẹ một hơi rồi chuyển sang chuyện khác: “Chỉ là về phía Vu thị, theo ý Thái hậu thì nên xử trí thế nào?”
Vạn Tất nghĩ một lúc rồi đáp: “Tống vào lãnh cung đi.”
“Ồ!” Minh Thành Đế cười giễu: “Thái hậu thật khiến trẫm nhìn bằng con mắt khác, trẫm còn tưởng người sẽ ban cái chết cho nàng ta cơ đấy.” Nói vậy chứ Minh Thành Đế cũng chẳng nỡ giết Vu thị, dù sao nàng ta cũng từng hầu hạ hắn, mà tội lỗi lần này cũng không đến mức không thể tha thứ.
Tâm trạng Vạn Tất thay đổi chớp nhoáng, khi nãy còn mặt lạnh như băng, giờ đã nở nụ cười đầy gian xảo: “Trong lãnh cung chắc chắn có không ít nữ nhân từng chịu uất ức vì Vu thị nhỉ? Đây chính là báo ứng đấy! Vào đó rồi thì đừng mong sống yên. Nơi ấy toàn là kẻ không dễ chọc đâu.”
“Báo ứng sao? Vậy Thái hậu có sợ báo ứng không?” Minh Thành Đế cười, liếc nhìn Vạn Tất một cái.
“Sợ gì chứ? Nỗi sợ bị báo ứng cũng chính là một kiểu báo ứng mà, không phải sao? Người ta hay nói kẻ ác có trời thu, ai gia đây e là đã xấu xa đến mức ngay cả lão thiên gia cũng không dám động vào rồi.” Vạn Tất nhướng mày nhìn Minh Thành Đế: “Huống hồ, nếu thật có báo ứng, hoàng thượng cũng phải chịu chung với ai gia mới phải, mấy việc kia của ai gia… đều là vì người làm cả đấy.”
Minh Thành Đế lườm Vạn Tất một cái. Vì hắn mà làm ư? Chưa chắc đâu! Hắn liền đổi giọng: “Trẫm lúc vào điện có thấy một tiểu thái giám đang ghi sổ đống đồ…”
“À, chính là tiểu thái giám bị Vu thị vu oan đấy.”
Minh Thành Đế lắc đầu: “Không, trẫm hỏi là mấy món đồ kia…” Gần đây Càn Thanh Cung mới chuyển không ít đồ của Quốc trượng vào cung, vừa khéo Ninh An Cung cũng có mấy rương, trùng hợp thế không khỏi khiến người ta nghi ngờ. Hắn không để ý chuyện Vạn Tất nhân dịp gom ít bạc riêng, nhưng mà… số lượng bên ngoài điện kia ít nhất chiếm ba bốn phần của Càn Thanh Cung, thế thì có hơi quá rồi đấy.
“Đồ trong kho đấy. Kéo ra phơi nắng một chút thôi, để cả mùa đông rồi, mốc hết cả.” Vạn Tất mặt không đổi sắc, thản nhiên trả lời.
Người ta vẫn nói khi quân là tội chết. Với số lượng lời dối trá mà Vạn Tất đã nói với Minh Thành Đế trong mấy năm qua, đủ để bị xử trảm hàng nghìn lần rồi. Nếu tính thêm cả phần của tiên đế nữa… chậc chậc…
Minh Thành Đế không dùng bữa ở Ninh An Cung, đói bụng quay người rời đi.
***
Diêu Hỷ đã ghi chép xong xuôi. Vì sợ xảy ra sai sót, nàng lại một lần nữa lấy hết đồ trong rương ra đối chiếu với sổ, tổng cộng kiểm tra tới lui ba lượt. Làm việc thường nếu sai cùng lắm là bị phạt tiền, nặng thì mất việc. Nhưng nếu sai trong việc mà Thái hậu nương nương giao, thì mất cả mạng là chuyện bình thường.
Dù vậy, nàng vẫn rất hưởng thụ cảm giác được vây quanh bởi núi châu báu như thế này, dù mấy thứ đó không có nửa đồng liên quan đến nàng. Nhưng khi lòng bàn tay nắm lấy những thỏi vàng nặng trĩu, đầu ngón tay vuốt qua những món ngọc khí cổ giá trị liên thành, cái cảm giác ấy thực sự quá đã!
Lý tưởng của Diêu Hỷ là tích đủ bạc rồi ra khỏi cung mở một cửa hàng riêng. Mà số bạc châu báu nàng chạm vào hôm nay, đừng nói mở một tiệm, có khi còn mua được nửa cái thành phố! Mà phải là khu sầm uất nhất, cả mặt bằng lẫn hàng hóa trong đó đều bao trọn luôn!
Khi đã sắp xếp lại mọi thứ cẩn thận, cuối cùng Diêu Hỷ cũng hoàn thành công việc. Nàng vươn vai một cái thật dài đầy sung sướng, rồi cầm sổ ghi chép đến ngoài tẩm điện của Thái hậu bẩm báo: “Vài rương đồ đó đã ghi chép xong cả rồi, xin chủ tử xem qua.” Diêu Hỷ chỉ đứng ngoài cửa, không dám tự tiện bước vào.
Vạn Tất vừa tiễn Minh Thành Đế đi, sai tiểu phòng bếp làm lại bữa ăn, vừa ăn xong còn đang nghỉ ngơi trong tẩm điện thì nghe tiểu lừa thiến ở ngoài báo cáo. Thật nhanh. Rõ ràng nàng cho hai ngày để làm, vậy mà tiểu lừa thiến đã xử lý xong chỉ trong nửa buổi.
“Đỡ ai gia dậy!” Vạn Tất đưa tay về phía Nguyên Thiến.
Vào đại điện, mấy cái rương xếp thành hàng chỉnh tề, Vạn Tất ngồi xuống ghế, nói với Diêu Hỷ: “Đưa lên đây.”
Diêu Hỷ hai tay nâng sổ, đưa cho Nguyên Thiến cô cô.
Vạn Tất nhận lấy sổ rồi lật xem, lông mày lập tức nhíu lại. Nét chữ này thật đúng là… không biết nói sao cho vừa. Không cần nói đến phong vận, ngay cả bút pháp, bố cục, phép tắc đều không đúng. Quy củ đã mất thì thần thái chẳng còn. Nét chữ của tiểu lừa thiến cứng nhắc, vuông vức, không có chút mỹ cảm nào — nhưng lại rất dễ đọc. Tuy không đẹp, nhưng dễ tra cứu. Mà loại sổ như thế này thì quan trọng nhất là rõ ràng, dễ tìm. Chữ của tiểu lừa thiến dùng ở đây lại rất hợp.
Nhìn tiếp phần kê khai, vàng bạc ghi riêng một sổ, đồ vật ghi riêng một sổ, trình tự rõ ràng, tuy thô mà không loạn.
Việc này làm không tồi. Nếu số lượng cũng đúng thì Vạn Tất tính sẽ thưởng cho tiểu lừa thiến, mấy chuyện như thế này sau này cũng giao cho hắn làm luôn. Bên ngoài cửa hiệu Vạn Phúc của nàng không phải là sản nghiệp duy nhất, mỗi tháng thu vào không ít bạc riêng, lại còn các dịp lễ tết nhận lễ vật chúc thọ từ khắp nơi, rồi cống phẩm từ các vùng đưa vào cung… Tất cả đều phải nhập kho ghi sổ.
Nguyên Thiến trình lên sổ ghi kèm theo của tri huyện Tai Huyện và hai thương nhân đi cùng. Đồ quá nhiều, Vạn Tất không có thời gian xem hết, nên giao quyển ghi đồ vật cho Nguyên Thiến đối chiếu, còn mình thì kiểm tra tổng số trong quyển ghi vàng bạc.
!!!
Sao lại thiếu hai ngàn lượng bạc?
Sổ của tri huyện Tai Huyện và hai thương nhân là ghi riêng, Vạn Tất sợ mình tính nhầm nên lại cộng tổng ba quyển sổ thêm lần nữa, kết quả vẫn thiếu đúng hai ngàn lượng! Xem ra tiểu lừa thiến này đúng là không muốn sống nữa rồi!
Vạn Tất mặt đen lại, ném mấy quyển sổ đến trước mặt Diêu Hỷ, chất vấn: “Số không đúng. Thiếu hai ngàn lượng, là công công lúc kiểm kê đếm sót, hay là lén giấu bạc riêng?”
Diêu Hỷ lập tức quỳ xuống. Trong đầu nàng xẹt qua rất nhiều khả năng.
Một, Thái hậu nương nương đang cố tình thử nàng, xem nàng có dám ăn cắp hay không?
Hai, có thể mình sơ ý đếm sai? Có một xấp ngân phiếu số lượng không đều, lúc đếm có khi nhìn nhầm?
Ba, …
Đầu óc Diêu Hỷ bỗng chốc đơ ra. Nàng vội vàng giải thích: “Bẩm chủ tử, nô tài không có giấu giếm gì cả. Hai ngàn lượng bạc ấy, nô tài từ lúc bước vào điện tới giờ chưa hề ra ngoài, có thể giấu ở đâu được chứ?”
Vạn Tất nhìn Diêu Hỷ cả buổi sáng, cũng biết hắn chưa từng rời khỏi điện, bạc thỏi thì không thể giấu trên người, nhưng ngân phiếu thì chưa chắc — mấy tờ giấy mỏng dính nhét vào áo thì ai mà nhìn ra. Bèn nói: “Ai gia sẽ không oan uổng người. Một là ngươi làm việc cẩu thả, đếm sai số mà bạc thì không hề thiếu. Hai là ngươi thật sự giấu ngân phiếu. Người đâu! Đem ra sau lột đồ tra xét! Nếu không tìm được gì thì mới mở rương kiểm lại từ đầu!”
Mở rương ra kiểm lại thì tốn thời gian công sức, còn tra xét thì chỉ mất một chốc. Vạn Tất ra lệnh kiểm tra người Diêu Hỷ không phải vì quá nghi ngờ hắn, mà vì loại bỏ nghi ngờ này là nhanh nhất. Nếu thật sự tìm thấy trên người thì chẳng cần phải rùm beng mở rương kiểm lại làm gì nữa.
Tra xét người!? Diêu Hỷ suýt khóc tại chỗ. Đây là cái số gì vậy trời ơi!