Chương 26
Sự hoảng hốt luống cuống của Diêu Hỷ, Vạn Tất đều thu hết vào mắt. Tiểu lừa thiến này là đang chột dạ sao? Nếu trong lòng không có gì khuất tất, thì hoảng cái gì? Nghĩ vậy cũng thấy hơi đáng tiếc, nàng vốn cũng khá thích tiểu lừa thiến này — dáng dấp dễ nhìn, lúc thì nhát như chuột, lúc lại có máu liều thấy mà thích. Giữ lại bên người trêu chọc chơi cũng khá thú vị.
Nếu tiểu lừa thiến chỉ là quá cẩu thả, vô tình ghi nhầm số, thì không sao. Vạn Tất cũng không để ý chuyện có kẻ ngu ngốc hầu bên mình. Người ngu có cái hay của kẻ ngu, trêu chọc thì vui, mà cũng không giỏi giấu giếm. Dù sao người hầu cạnh nàng đông vô kể, việc cần động đến tâm tư thì giao cho kẻ lanh lợi hơn làm là được.
Nhưng trộm cắp thì không được. Vạn Tất không thể chấp nhận người có lòng tham không sạch sẽ ở gần mình, đặc biệt là loại tham tiền đến liều mạng như vậy, rất dễ bị kẻ khác muốn hại nàng mua chuộc.
Vạn Tất không vì một món đồ tiêu khiển bên người mà để bản thân rơi vào hiểm cảnh.
Một tiểu thái giám đang hầu ngoài điện được gọi vào. Nguyên Thiến cô cô chỉ vào Diêu Hỷ, ra lệnh: “Đem người đi kiểm tra kỹ, xem áo có lót ngăn không cũng phải kiểm cẩn thận.”
“Thưa nương nương!” Một tiếng này của Diêu Hỷ nghe đến bi thương tuyệt vọng. Nàng nước mắt lưng tròng, tay gắt gao giữ lấy cổ áo mình, nghẹn ngào nói: “Nô tài thân thể đã tàn, không còn mặt mũi nào đối diện với người khác. Xin nương nương mở lòng, cho nô tài được tự mình chứng minh trong sạch, không cần phải để thân thể tàn phế phơi bày trước mắt người đời.”
“Tự chứng trong sạch?” Vạn Tất nhìn dáng vẻ xấu hổ hoảng loạn của Diêu Hỷ, chẳng những không có ý tha thứ, mà ngược lại còn nảy ra một ý nghĩ kỳ quái — muốn tự tay lột y phục của tiểu lừa thiến này. Nhìn hắn vừa khóc vừa giãy giụa vừa xấu hổ trước mặt nàng, chắc chắn sẽ rất kích thích. Nhận ra bản thân đang nghĩ gì, Vạn Tất cũng tự giật mình. Nàng mà lại muốn lột đồ một thái giám? Đúng là điên thật rồi.
“Khụ khụ——” Vạn Tất ho khan mấy tiếng để che giấu sự lúng túng trong lòng, cũng để xua tan cái ý nghĩ đáng sợ kia: “Nếu tra trên người ngươi không ra vật gì, tự nhiên sẽ chứng minh ngươi vô tội. Lục soát!”
Nàng cũng mong tiểu lừa thiến này là vô tội. Không phải vì tiếc rẻ gì, mà vì Ninh An Cung thấy máu hơi nhiều rồi — không lâu trước vừa xử tử một thái giám trực đêm mưu sát nàng, vết máu ở thềm điện còn mới lau sạch được mấy hôm.
Tiểu thái giám được gọi vào ban đầu chỉ đứng run rẩy ở bên, hắn chưa từng bước vào nội điện. Thái giám của Ninh An Cung chỉ được phép đứng hầu ngoài điện, không được vào hầu bên trong. Muốn bẩm báo cũng phải nói trước với các cung nữ tỷ tỷ, rồi để các tỷ tỷ chuyển lời cho Thái hậu nương nương. Nghe Thái hậu nương nương hạ lệnh tra xét, hắn mới từ từ tiến lại gần Diêu Hỷ.
Diêu Hỷ hoảng loạn lùi lại, tên thái giám tiến một bước thì nàng lùi một bước, chẳng mấy chốc đã lui tới sát góc tường. Diêu Hỷ cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì thiếu nữ vô tội rơi vào sào huyệt thanh lâu, mà Thái hậu nương nương lại chính là mụ tú bà đang vì hai ngàn lượng bạc mà ép nàng tiếp khách.
Nàng vẫn đang quỳ dưới đất, không còn đường lùi, ngẩng mặt nhỏ đầy hoảng sợ nhìn tiểu thái giám kia càng lúc càng tới gần, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống. Nếu thực sự bị tra xét thân thể thì chắc chắn là chết không nghi ngờ gì. Còn có cơ hội vùng vẫy nào thì phải tranh thủ, dù sao nàng cũng không động đến một đồng nào của Thái hậu nương nương, việc không làm thì chứng minh cũng không khó.
“Nương nương! Dù nô tài vào cung rồi thành thái giám, đời này chẳng thể làm nam nhân nữa, nhưng cũng vẫn là người có máu có thịt, có tình có nghĩa, biết xấu hổ giữ thể diện.” Diêu Hỷ vừa ấm ức vừa khóc vừa cầu xin: “Nô tài khẩn cầu nương nương khai ân, cho nô tài một cơ hội tự chứng minh bản thân trong sạch.”
Vạn Tất lạnh lùng nhìn hắn. Chỉ là tra xét thôi, mà tiểu lừa thiến này khóc như thể bị người ta cưỡng bức. Nàng cũng tò mò xem tiểu lừa thiến định “tự chứng” thế nào, liền nói: “Được! Nếu ngươi chứng minh được thì ai gia sẽ không lục soát ngươi.” Tiểu lừa thiến thú vị chính là chỗ đó — cái miệng giảo hoạt thật biết nói chuyện.
Diêu Hỷ như được đại xá. Chỉ cần không bị tra xét thân thể, cái gì nàng cũng chịu được!
Nàng nhặt mấy quyển sổ dưới đất lên rồi nói: “Nương nương cũng nói rồi, nô tài nếu muốn giấu thì chỉ có thể giấu ngân phiếu. Vậy nên không cần phải kiểm lại toàn bộ vàng bạc, chỉ cần đối chiếu số lượng ngân phiếu là được. Nếu số ngân phiếu trong rương, số trong ba quyển sổ của nương nương, và số trong quyển sổ do nô tài ghi lại đều giống nhau, thì số bị thiếu là bạc thỏi. Hai ngàn lượng bạc thật, nô tài không có bản lĩnh làm nó biến mất không dấu vết, chỉ có thể là đồ trong rương vốn không khớp với ba quyển sổ đó.”
“Nếu ngân phiếu không khớp thì sao?” Vạn Tất mỉm cười hỏi.
“Vậy thì…” Diêu Hỷ không rõ ba quyển sổ kia từ đâu mà có, nhưng nàng rất rõ bản thân đã làm gì và chưa làm gì. Lúc kiểm kê, nàng đã vô cùng cẩn thận, còn kiểm lại nhiều lần. Thực tế, khả năng lớn nhất dẫn đến chuyện này là đồ trong rương vốn đã không khớp với số ghi trong ba quyển sổ. Người ghi chép ba quyển sổ đó hoặc là tính nhầm, hoặc là đã tham mất hai ngàn lượng.
Nếu là tham bạc thỏi thì còn đỡ, chứ nếu là tham ngân phiếu thì phiền to rồi. Nếu nàng là thái giám thật thì còn chẳng sợ gì, có tra thì tra, Thái hậu nương nương muốn giết nàng đã giết rồi, chẳng cần phí công dàn dựng thế này. Lệnh tra người chỉ để kiểm chứng xem nàng có trong sạch hay không. Nhưng nàng là giả thái giám! Giả đến không thể giả hơn!
Diêu Hỷ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu ngân phiếu thật sự không khớp, nô tài nguyện ý để bị tra xét.” Nàng chỉ có thể đánh cược — cược vào cơ hội năm mươi năm mươi. Nhưng nàng biết phần thắng của mình không lớn. Nếu thật có người tham hai ngàn lượng, chắc chắn sẽ tham ngân phiếu. Vừa nhẹ, số tiền lại lớn, mà đem ra ngân hiệu đổi lấy bạc cũng chẳng cần chứng từ gì.
Nàng chỉ đang kéo dài thời gian. Nếu thật sự không khớp, thì lại nghĩ cách ứng biến. Có thể sống thêm chút nào hay chút nấy. Haiz! Cuộc đời sao mà tréo ngoe, vốn tưởng đã ôm được đùi Thái hậu nương nương, chuẩn bị một bước lên tiên, ai ngờ quay đi một cái liền dính phải tai họa thế này.
Vạn Tất chỉ tay về phía một cung nữ đứng gần đó: “Đi, kiểm tra lại số ngân phiếu.”
Diêu Hỷ cầu cho cung nữ tỷ tỷ đó đếm chậm chút, lại chậm chút nữa, đừng vội gì cả. Tiếc là cung nữ điểm ngân phiếu không nghe được lời cầu nguyện thầm trong lòng nàng. Mở rương ra xong chưa bao lâu đã đếm xong một chồng ngân phiếu.
Thật ra cung nữ đếm cũng không phải quá nhanh, vừa đếm vừa cộng lại, cuối còn kiểm lại hai lần mới dám báo cáo. Diêu Hỷ cảm thấy nhanh là do tâm trạng hoảng loạn mà thôi.
“Bẩm nương nương. Ở đây có ba mươi sáu vạn bảy ngàn năm trăm lượng ngân phiếu.”
Diêu Hỷ nhớ mang máng con số nàng ghi chép cũng chính là như vậy. Nhưng số nàng ghi có khớp với trong rương cũng chưa nói lên điều gì. Quan trọng là ba quyển sổ kia phải giống với số nàng ghi, như thế mới chứng minh được hai ngàn lượng kia là bạc thỏi.
Ba quyển sổ đều đang trong tay Diêu Hỷ. Vạn Tất nhìn gương mặt nhỏ tái nhợt của nàng, sắc mặt không vui hỏi: “Công công, sổ của ngươi ghi bao nhiêu?”
Diêu Hỷ mở sổ, liếc nhìn con số mình tự tay viết xuống: “Ngân phiếu tổng cộng ba mươi sáu vạn bảy ngàn năm trăm lượng.” Quả nhiên không nhớ sai.
Vạn Tất lại hỏi: “Ba quyển sổ kia thì sao?”
Diêu Hỷ lật xem rồi đáp: “Bẩm nương nương, tổng cộng ba mươi sáu vạn chín ngàn lượng.”
Hả? Hai mắt Diêu Hỷ sáng bừng lên — chỉ chênh lệch có một ngàn năm trăm lượng thôi? Vậy năm trăm lượng kia đi đâu rồi?
Lông mày Vạn Tất hơi giãn ra. Số Diêu Hỷ ghi trùng với số trong rương, điều này chưa thể chứng minh nàng vô tội, vì nàng hoàn toàn có thể ăn cắp ngân phiếu rồi sửa số lại. Nhưng tổng số vàng bạc nàng ghi chênh lệch hai ngàn lượng so với ba quyển sổ kia, mà ngân phiếu chỉ lệch một ngàn năm trăm lượng — nói cách khác, trong hai ngàn lượng kia có năm trăm lượng là bạc thỏi.
Mà năm trăm lượng bạc thì không hề nhỏ! Đặt trước mặt cũng là một đống lớn rồi, tiểu lừa thiến muốn giấu cũng không có chỗ mà giấu. Cho nên khả năng lớn nhất là — tri huyện Tai Huyện và hai thương nhân kia dám qua mặt nàng!
Ánh mắt Vạn Tất lạnh hẳn.
Tiểu lừa thiến có trộm hay không thì còn chưa rõ, nhưng tri huyện Tai Huyện mấy người kia là chắc chắn giở trò rồi. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ cứ đưa đồ vào Ninh An Cung là nàng sẽ không kiểm tra mà cho nhập kho luôn sao? Đúng là nữ nhân trong cung đa phần không để tâm đến tiền bạc, thường thì bao nhiêu nhận vào, bao nhiêu đưa ra, chỉ cần xem qua sổ sách cung nhân trình lên là được, không ai tỉ mỉ tra xét.
Nhưng nàng — Vạn Tất — là đệ nhất phú thương Đại Hưng! Sao có thể không kiểm điểm mà nhập kho? Như thế chẳng phải sinh ra bao nhiêu rắc rối?
Diêu Hỷ từ nãy đã muốn đi “cung phòng”, giờ cảm giác cấp bách lại nổi lên. Nàng thấy Thái hậu nương nương mặt lạnh không nói lời nào, bản thân cũng chẳng dám hé răng.
“Dẫn đi tra xét thân thể!” Không tra, Vạn Tất không thể chắc chắn Diêu Hỷ có thật sự trong sạch hay không. Tri huyện Tai Huyện đúng là đã qua mặt nàng, nhưng rốt cuộc là qua mặt hai ngàn lượng hay năm trăm lượng thì chưa rõ. Ngân phiếu lệch với sổ là một ngàn năm trăm lượng, số tiền này có thể là tri huyện Tai Huyện và hai thương nhân kia khai gian, cũng có thể là Diêu Hỷ giấu riêng.
Tiểu thái giám được lệnh của Thái hậu nương nương, liền nhẹ nhàng kéo tay Diêu Hỷ, lôi nàng dậy khỏi mặt đất định đưa đi sau điện tra xét. Diêu Hỷ vùng vẫy dữ dội, một tay bấu chặt mép cái rương lớn bên cạnh, vừa khóc vừa gào: “Nô tài thật sự không có mà! Xin nương nương tha mạng cho nô tài đi!”
Vạn Tất không nhìn gương mặt vặn vẹo vì hoảng loạn của Diêu Hỷ, ánh mắt nàng dừng lại trên bàn tay nhỏ bám chặt rương đến trắng bệch của hắn. Tiểu lừa thiến này, chỉ là tra xét thôi mà, làm như muốn lấy mạng hắn vậy! Vạn Tất nhớ tới cảnh Diêu Hỷ đối đầu với Vu mỹ nhân khi xưa, không hề run sợ. Có lẽ tiểu lừa thiến này thật sự là người không chịu nổi oan khuất, lại thêm thân thể tàn tật, bị tra xét thân thể là điều nhục nhã khó chịu đựng. Nếu ép quá, không chừng lại ép hắn đến chết thật.
Nếu tiểu lừa thiến này thật sự vì bị oan mà chết, thì tiếc lắm. Tính tình tên này rất cứng rắn, không thể ép quá.
“Thôi vậy.” Vạn Tất quyết định trước tiên điều tra bên tri huyện Tai Huyện, bên đó tra ra kết quả thì chuyện tiểu lừa thiến có sạch sẽ hay không cũng sẽ rõ ngay. “Nguyên Thiến, truyền người canh giữ cho kỹ. Trước khi chuyện này sáng tỏ, không cho phép Diêu công công bước ra khỏi điện nửa bước!”
Một lần nữa thoát chết trong gang tấc, Diêu Hỷ run rẩy giơ cao bàn tay nhỏ đã chuyển sang màu xanh tái vì vùng vẫy quá sức: “Nương nương… Nô tài muốn… đi nhà xí.”
Vạn Tất nhìn hắn với vẻ chán ghét, rồi quay sang dặn tiểu thái giám vừa được lệnh lôi Diêu Hỷ đi tra xét: “Ngươi! Đi cùng Diêu công công! Trông cho kỹ vào!”
Chết tiệt! Diêu Hỷ lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng! Mọi thứ lại quay về điểm xuất phát!
Bị người ta nhìn chằm chằm khi đi nhà xí thì cũng đâu khác gì bị tra xét chứ!!!!!!!