Chương 27
Thái hậu nương nương không cho Diêu Hỷ rời khỏi nội điện, nên ban ân chuẩn cho nàng dùng phòng thanh tịnh ở thiên điện — vốn được cải tạo từ gian tai phòng dành cho cung nữ trực đêm để giải quyết nhu cầu cá nhân. Vì phòng này nằm trong điện, Diêu Hỷ trở thành thái giám đầu tiên được dùng nơi này để “tiện sự”.
Diêu Hỷ chẳng thấy mình có chút vinh hạnh nào vì là “người đầu tiên” làm chuyện này. Nàng mặt mày khổ sở, từng bước nặng nề lê chân về phía phòng thanh tịnh, phía sau là tiểu thái giám phụ trách giám sát nàng đang bám sát từng bước không rời.
Phòng thanh tịnh không lớn, dùng bình phong ngăn thành hai khu. Một bên đặt thùng tắm bằng gỗ, một bên là thùng xí. Không rõ là chưa có ai dùng hay mới được thay mới, thùng xí sạch sẽ không một hạt bụi. Cả phòng cũng rất sạch sẽ, vì nửa bên dùng làm buồng tắm, trong không khí vẫn còn vương mùi thơm của xà phòng.
Từ khi vào cung đến giờ, Diêu Hỷ chưa từng được “giải quyết” trong nơi sạch sẽ và dễ chịu thế này.
Những nhà xí dành cho thái giám lúc nào cũng nồng nặc mùi khó chịu. Nguyên nhân là vì có những thái giám tiểu tiện rất khó khăn. Vì sao khó khăn? Bởi có người khi tự thiến đã tự mình cầm dao làm, không những “full combo”, mà còn làm không khéo. Dù có ngồi xổm hay ngồi bệt vẫn dễ bắn ra tứ phía. Trong cung, phòng tịnh thân hoặc các thầy thiến nổi tiếng bên ngoài đều có tay nghề đảm bảo, chỉ cắt hai “quả trứng”, giữ lại “củ”, sống sót cũng có thể đảm bảo, nhưng giá thì rất cao.
Những nam tử vào cung làm thái giám, ngoài số rất ít là công tử thế gia bị liên lụy, hoặc có người trong cung muốn vào lấy đường tiến thân, thì đại đa số đều là dân nghèo cùng đường. Không có tiền thì chỉ có thể chịu khổ.
Muốn thiến giá rẻ cũng được, nhưng tay nghề của các thầy sẽ tùy hứng hơn nhiều. Sống được hay không không ai đảm bảo, sau phẫu thuật càng đừng mong chăm sóc. Phân biệt như thế mới thể hiện được sự “cao quý” của khách trả tiền lớn chứ!
Muốn nâng cao chất lượng phục vụ cho khách VIP, đôi khi không cần phục vụ tốt hơn, mà chỉ cần phục vụ người thường… tệ hơn là được.
Cũng chính vì các thái giám vào cung mỗi người một hoàn cảnh, thầy thiến mỗi người mỗi khác, nên đã sinh ra một nhóm thái giám mắc chứng thích… khoe chỗ kín. Tốt nhất là kéo người khác ra so vết mổ. Đoạn đối thoại thường gặp sẽ là:
Giáp thái giám: “Ê, ngươi là thầy nào làm cho đấy?”
Ất thái giám: “Thầy Hồ trong ngõ Mã Lưu.”
Giáp thái giám: “Chà, đó là danh sư đấy! Đưa ta coi cái coi…” (Sau một hồi sờ nắn) “Tốn không ít bạc chứ gì? Dao cắt đẹp lắm, miệng vết thương gọn gàng.”
Ất thái giám: “Không rẻ đâu! Nhà dốc hết vốn ra làm đấy, ngươi thì sao?”
Giáp thái giám: “Trước khi vào cung nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền? Tự ta ở nhà cắn chăn, tay cầm dao mà xử!”
Ất thái giám: “Cho ta xem…” (Lại một hồi sờ nắn) “Chậc chậc chậc, xuống tay cũng quá ác rồi!”
Có khi gặp người cũng do một thầy thiến, lại quay sang nhận thân, còn thân thiết hơn gặp đồng hương.
Lúc này đây, cái thùng xí sạch sẽ nằm ngay trước mắt, bàng quang như muốn nổ tung, nhưng ánh mắt nóng rực của tiểu thái giám bám sát không rời khiến Diêu Hỷ không dám cởi quần. Đây mới đúng là “đầu để trong lưng quần”, lưng quần vừa tuột thì cái đầu cũng rơi theo.
“Công công… quay mặt đi chỗ khác có được không?” Diêu Hỷ gần như nhịn đến mức phát điên. “Ngươi nhìn ta như thế ta tiểu không ra!”
Tiểu thái giám còn đỏ mặt hơn cả Diêu Hỷ. Mặt Diêu Hỷ là vì nhịn quá nên đỏ, còn hắn là vì ngượng chín mặt: “Thái hậu nương nương có lệnh, bảo ta phải trông kỹ công công. Công công cứ coi như ta không có mặt là được.” Miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt hắn chỉ nhìn vào khoảng không giữa hai người, tuyệt đối không dám nhìn thẳng vào Diêu Hỷ.
Diêu Hỷ nhìn tiểu thái giám kia đỏ mặt đến tận mang tai, đầy vẻ thẹn thùng, trong lòng càng thêm tuyệt vọng. Không lẽ xui tới mức gặp phải một tên đoạn tụ lại còn thích… thái giám? Thế thì toi rồi. Còn bảo nàng coi như hắn không tồn tại ư? Một người sống sờ sờ đang đứng ngay trước mặt, nàng phải vô tâm đến cỡ nào mới làm như không thấy được?
“Thái hậu nương nương bảo công công trông ta làm gì?” Diêu Hỷ thử nói lý với tiểu thái giám: “Bởi vì nương nương nghi ta giấu đồ của người, sợ ta nhân lúc đi nhà xí mà lén giấu đi, mới sai người đi theo. Nhưng phòng thanh tịnh này chẳng có gì để giấu cả, cái thùng kia cũng sạch bong kin kít, ta có lấy gì từ người ra nhét vào đây, chẳng phải nhìn phát là thấy ngay sao? Hay là… công công bị nghiện ngắm người khác? Muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của ta?”
“Ta tuyệt đối không có cái sở thích đó đâu! Chỉ là Thái hậu nương nương có lệnh, ta không dám…” Tiểu thái giám cúi đầu, nhỏ giọng giải thích.
Diêu Hỷ xem ra cũng hiểu, thái giám này là người hiền lành lương thiện, tính tình có chút nhu nhược. Lúc ở đại điện, khi hắn nhận lệnh kéo nàng đi tra xét thân thể, cũng chỉ nhẹ tay nhẹ chân, không vì có Thái hậu làm chỗ dựa mà nặng tay với nàng khi nàng giãy giụa.
Nói lý không xong, thì phải dùng tình để lay động!
“Hôm nay ta có bị bức đến chết trong đây cũng không muốn để người khác thấy vết thương nơi thân thể. Công công cũng như ta, đều đã mất đi căn nguyên, chẳng lẽ bị người ta nhìn thấy chỗ đó lại không thấy nhục sao?” Nói xong, Diêu Hỷ còn ráng rặn ra hai giọt lệ vàng, gương mặt vì nhịn tiểu quá lâu mà tím tái, nay lại càng thêm phần thê lương đau đớn.
Tiểu thái giám dường như bị chạm đúng nỗi đau trong lòng, rũ mắt xuống thì thào: “Ta hiểu… Cái vết sẹo bên dưới đó, ta đến giờ còn chẳng dám nhìn. Trong cung mấy tên thái giám từng kéo quần ta ra trêu chọc, lúc ấy…” Tiểu thái giám cắn môi nói: “Lúc ấy ta đã từng muốn chết cho xong.”
Diêu Hỷ vội vàng nương theo cảm xúc hắn mà dẫn dắt: “Công công cũng từng chịu nhục như thế, chắc chắn hiểu được tâm trạng của ta đúng không?” Trên mặt nàng cười gượng, nhưng trong lòng đã mắng ầm trời. Giờ thì ai hiểu được nàng tuyệt vọng tới mức nào chứ?! Cảm giác như lũ đang tràn tới, bàng quang sắp nổ tung, nàng chỉ còn biết nghiến răng ken két để cố gắng chống chọi thêm chút nữa.
Cuối cùng!!!
Tiểu thái giám cũng xoay người đi, nói: “Công công xin cứ tự nhiên.” Trong phòng thanh tịnh này vốn chẳng có gì để giấu giếm. Tiểu thái giám nhớ lại cảm giác tủi nhục khi bị bắt nạt, cái cảm giác vừa xấu hổ vừa căm giận khi phải lộ ra vết thương nơi ấy. Haiz… đều là những kẻ đáng thương, sao phải làm khó nhau làm gì?
Diêu Hỷ nhìn bóng lưng tiểu thái giám, trong lòng lệ tuôn như suối: Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!
***
Sau khi Diêu Hỷ đi vào phòng thanh tịnh, Vạn Tất liền phân phó Nguyên Thiến: “Phái người tới huyện Tai Huyện điều tra xem chuyện hai ngàn lượng bạc là thế nào. Lại sai người đến Nội Vụ phủ tìm hồ sơ của Diêu Hỷ, tra cho rõ gốc gác tên nô tài này. Ngoài ra để lại vài người ở đây, kiểm lại số đồ lần nữa.”
Nguyên Thiến khom mình lĩnh mệnh, lần lượt phân phó mọi việc xong xuôi mới quay lại hầu bên cạnh Vạn Tất: “Bẩm nương nương, đều đã căn dặn xong cả. Nô tỳ đỡ nương nương đi nghỉ một lát nhé?”
Vạn Tất khoát tay. Nàng vẫn còn đang nhớ lại dáng vẻ giãy giụa kịch liệt của tiểu lừa thiến khi bị yêu cầu lột y phục tra xét.
Không muốn để thân thể tàn phế lộ ra trước mặt người khác? Chậc chậc. Thế mà còn dám ăn ở với cung nữ làm “đối thực”?
Diêu Hỷ bước chân nhẹ bẫng quay về đại điện.
Trước khi đi nhà xí và sau khi đi xong đúng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt! Trước đó, cả thế giới với Diêu Hỷ tối tăm mịt mù, từ khi bước ra khỏi phòng thanh tịnh, nàng bỗng thấy hoa cũng tươi hơn, gió cũng mát hơn, thậm chí còn có tâm trạng mà lắng nghe chim hót trong sân.
Tiểu thái giám kia sau khi kiểm tra phòng thanh tịnh xong cũng theo sát nàng trở lại. Dù việc bị người khác kiểm tra cả chất thải đúng là có chút gì đó… ê chề, nhưng so với mạng sống thì chẳng là gì cả!
Diêu Hỷ rạng rỡ như hoa bước vào đại điện, bỗng hóa đá tại chỗ.
Thái hậu nương nương vẫn còn ở trong điện, mà lại đang nhìn chằm chằm nàng!
“Công công tâm trạng có vẻ rất tốt nhỉ!” Vạn Tất bật cười. Lúc nãy không biết đã nhịn đến mức nào, nhìn cái bộ mặt thảnh thơi nhẹ nhõm bây giờ, đúng là buồn cười.
Diêu Hỷ vội vàng quỳ xuống.
“Công công không muốn bị tra xét thì ai gia cũng không ép. Dù sao chẳng mấy chốc cũng sẽ rõ chân tướng. Nhân lúc công công vẫn còn sức, cùng ai gia trò chuyện một lát chứ?” Vạn Tất mỉm cười nói. Nàng thật sự hy vọng tiểu lừa thiến này chỉ là một kẻ ngốc nghếch không biết làm trò, chẳng có tâm cơ gì. Lúc nãy Nguyên Thiến mời nàng vào tẩm điện nghỉ, Vạn Tất mới nhận ra, hiện tại thú vui duy nhất của nàng là trêu chọc tiểu lừa thiến này.
Chốn thâm cung vốn đã buồn tẻ lạnh lẽo, kẻ trung thành có thừa, nhưng người thú vị thì ít vô cùng.
Sắc mặt Diêu Hỷ chùng xuống. Cái gì mà “nhân lúc còn hơi thở thì trò chuyện”? Nghe kiểu gì cũng thấy bất an!
Trong điện có vài cung nữ đang phụ trách kiểm lại vàng bạc theo lệnh, Vạn Tất cảm thấy không yên tĩnh, bèn đứng dậy nói với Diêu Hỷ: “Chúng ta đổi chỗ khác mà nói chuyện đi! Công công có điều gì muốn trăn trối thì cứ nói với ai gia.”
Vạn Tất được Nguyên Thiến dìu vào trong buồng lò sưởi.
Diêu Hỷ cũng lập tức bò dậy chạy theo. Nàng thật sự không nghĩ ra Thái hậu nương nương còn có gì muốn nói với mình. Chẳng lẽ… nương nương lại muốn nghe nàng kể chuyện cười? Nhưng lần này Hàn Thu cô cô không có ở đây, chắc là phải diễn đơn thoại rồi.
“Ban cho Diêu công công một ghế!” Vạn Tất ra lệnh.
Diêu Hỷ bất an ngồi xuống, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi, dáng vẻ như phạm nhân chờ phán xét.
“Công công đừng gò bó quá!” Vạn Tất nhận chén trà từ tay Nguyên Thiến, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Vừa nãy công công nói không muốn để thân thể tàn khuyết lộ ra trước mặt người khác?”
“Bẩm nương nương. Đó là sự kiêu ngạo cuối cùng của nô tài.” Diêu Hỷ luôn có cảm giác trong lời của Thái hậu nương nương có giấu dao, chỉ là tạm thời chưa hiểu lưỡi dao đó chém vào đâu.
Vạn Tất liếc mắt nhìn nàng một cái: “Sau khi tịnh thân rồi chưa từng cho ai xem qua?”
Diêu Hỷ kiên định gật đầu, biểu cảm như một liệt nữ trinh tiết: “Ngay cả bản thân nô tài cũng không dám nhìn. Được vào cung tịnh thân để hầu hạ chủ tử là phúc phận của nô tài, nhưng thiếu mất một ‘bảo vật’, không khỏi sinh lòng tự ti.” Nàng thật không hiểu vì sao Thái hậu nương nương lại có hứng thú đặc biệt với “chỗ đó” của một thái giám.
“Tình nhân thì sao? Cũng chưa từng xem?” Khóe miệng Vạn Tất nhếch lên đầy ẩn ý.
Tình nhân? Diêu Hỷ ngẩn người, rồi mới hiểu ra Thái hậu đang nói đến Trịnh Đại Vận. Người của Tư Uyển Cục đều cho rằng nàng và Trịnh Đại Vận kết nghĩa huynh đệ, Thái hậu nương nương cho nàng đến Ninh An Cung làm việc, chắc chắn đã nhân lúc nàng kiểm kê của cải mà cho người đến Tư Uyển Cục điều tra gốc gác của nàng.
“Bẩm chủ tử. Nô tài chưa từng để ai xem, mà người ấy cũng không phải tình nhân của nô tài.”
Vạn Tất đột nhiên thấy tội nghiệp cho cô cung nữ ở Chung Linh Cung kia. Tiểu lừa thiến này ngoài được cái mặt mũi sáng sủa ra thì còn có gì hơn đâu? Ngay cả cái đó cũng không có, sao cô nương kia lại cố tình đâm đầu vào hắn? Chẳng lẽ… tiểu lừa thiến còn có ưu điểm gì chưa ai biết?
Còn nói không phải tình nhân? Vạn Tất liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Diêu Hỷ. Hay là sợ bị nàng phạt mà liên lụy đến cô cung nữ kia nên mới chối bỏ sạch sẽ như vậy? Bản thân nàng chưa từng nói rõ danh tính, thế mà tiểu lừa thiến vừa mở miệng đã “nàng ấy”, “nàng ấy” liên hồi — nếu không phải tình nhân thì sao biết nàng nói ai?
Diêu Hỷ thấy sắc mặt Thái hậu nương nương có vẻ không vui, cũng không dám nói gì thêm, đành ngồi ngay ngắn như tượng gỗ, bất an chờ người Thái hậu cử đi điều tra trở về, trả lại trong sạch cho nàng.
***
Vu mỹ nhân là bị người ta khiêng vào Cảnh Linh Cung.
Lãnh cung và bên ngoài lãnh cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Bị đày vào lãnh cung đồng nghĩa với việc bị giam cầm suốt đời. Trước kia cho dù có vinh hiển đến đâu, một khi bước chân vào nơi này thì cũng chẳng còn oai phong gì nữa. Trong lãnh cung có hẳn một “chuỗi thức ăn” riêng. Chuyện ăn uống, chỗ ở kém cỏi đều chỉ là chuyện nhỏ, điều đáng sợ nhất là nhân duyên không tốt. Mà ở đây, nhân duyên không dựa vào quyền thế hay địa vị, mà chỉ xét đến ân oán cá nhân.
Vu mỹ nhân dĩ nhiên thuộc dạng nhân duyên tệ. Nếu Vu gia còn chút thế lực trong triều thì cũng đỡ, các nữ nhân trong lãnh cung vì sợ liên lụy đến nhà mẹ đẻ còn dè chừng nàng đôi phần, nhưng tiếc là Vu gia đã sa sút mấy đời rồi. Tổ tiên từng làm quan kinh thành, nhưng đã sớm tàn lụi. Vu mỹ nhân tuy được Hoàng thượng sủng ái, nhưng mãi không thăng nổi vị phần cũng là vì nguyên nhân này.
Tất cả ân oán nàng từng gây ra trước kia, hôm nay đều trút xuống một lượt.
Vu mỹ nhân chưa cam lòng, lúc bị khiêng vào lãnh cung còn lớn tiếng đòi gặp Minh Thành Đế. Một tiếng gào đó đã gọi hết đám nữ nhân trong lãnh cung còn chưa điên chưa ngốc ra xem. Cảnh Linh Cung lại có người mới, mấy vị tiền bối nơi đây đang chán đến phát ngán, lập tức hứng thú hẳn lên — không gì thú vị bằng dạy dỗ người mới. Mà vừa nhìn xem, người mới lại là Vu mỹ nhân đại danh đỉnh đỉnh…
Chao ôi, không chỉ là hứng thú nữa, bầu không khí bỗng chốc náo nhiệt hệt như sắp ăn Tết đến nơi rồi!