Chương 28
Nếu không phải vì lãnh cung vật tư khan hiếm, trong cung cấm ồn ào, thì e là người ta đã thật sự muốn treo đèn kết hoa, trống gõ chiêng vang để vui mừng nghênh đón Vu mỹ nhân nhập cư rồi.
“Nghe nói Vu thị bị đưa vào rồi.”
“Vu thị nào cơ?”
“Cái người đi đường cứ ngẩng đầu nhìn trời, không thèm nhìn đất ấy.”
“Thấy chưa, người ta vẫn nói ‘hoa nào chẳng chóng tàn’. Đi, qua xem cái đã!”
…
Tin lan nhanh như cháy rừng, mọi người ríu rít chuyền miệng nhau, rầm rộ kéo về khu Nam phòng phía sau, nơi Vu mỹ nhân đang bị nhốt.
Vài bà tử khiêng Vu mỹ nhân vào lãnh cung sớm đã rút đi. Chuyện Cảnh Linh Cung có ma mấy ngày trước ai cũng biết, miệng thì không ai dám bàn tán bậy bạ, nhưng trong lòng thì đều sợ. Vu mỹ nhân bị ném lên giường, lúc đầu còn gào khóc đòi gặp Minh Thành Đế, gào đến khô cả họng lại đổi sang đòi nước uống, nhưng gào suốt nửa ngày cũng chẳng có lấy một tiếng hồi đáp.
“Hắt xì — hắt xì —” Không biết căn phòng này đã bao lâu chưa được quét tước, mỗi một hơi hít vào đều mang theo cả lớp bụi dày, khiến Vu mỹ nhân sặc đến hắt hơi không ngừng.
Nam phòng vốn dĩ đã tối, Cảnh Linh Cung lại là tòa cung điện cũ kỹ lâu năm không ai tu sửa, căn phòng nhìn qua chẳng khác gì nhà ma — vừa tăm tối, vừa tồi tàn đổ nát. Vu mỹ nhân một mình nằm trên chiếc giường gỗ chỉ trải mỗi lớp đệm rách, nằm chưa được bao lâu thì dần dần thấy sợ. Chuyện Cảnh Linh Cung có ma nàng biết rõ — đêm hôm đó con nữ quỷ ấy còn ngang qua cửa cung Nghi Tú nơi nàng ở, tiếng khóc ai oán vang dội cả đêm khiến người người mất ngủ, mà càng khiến những kẻ trong lòng có quỷ như nàng mất ăn mất ngủ dài dài.
Không lâu trước có một vị quý nhân tự vẫn trong Cảnh Linh Cung — chính là bị Vu mỹ nhân vu oan hãm hại mà rơi vào đây.
Vừa nghĩ tới chuyện đó, lưng Vu mỹ nhân liền lạnh buốt như có gió lùa. Nàng bị đánh hai mươi trượng, thương tích quá nặng không cử động nổi, lại sắp đến giờ trời tối, trong phòng không có lấy một ngọn đèn, khiến nàng càng thêm hoảng loạn.
Cho nên khi đám nữ nhân trong lãnh cung ào vào Nam phòng, Vu mỹ nhân ngược lại cảm thấy an tâm hơn một chút. Dù biết người tới không có ý tốt, nhưng có người làm bạn vẫn đỡ hơn là nằm đây một mình.
“Ai nha! Bị thương không nhẹ nhỉ!” Một cô gái trẻ mặc áo vàng tiến lại gần giường, vươn tay vỗ nhẹ lên cặp mông vẫn còn rỉ máu của Vu mỹ nhân.
“Á~ hức~” Vu mỹ nhân đau đến hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu là trước kia, ai dám làm thế với nàng, Vu mỹ nhân đã sớm trở mặt ăn miếng trả miếng rồi. Nhưng giờ đang nằm ở Cảnh Linh Cung, lại không nhúc nhích nổi, đừng nói trả đũa, đến nói lời đanh thép nàng cũng chẳng dám. Người đánh nàng là một Tài nhân họ Khâu, cùng năm nhập cung với nàng. Trong ấn tượng của Vu mỹ nhân thì giữa hai người chỉ là chút va chạm nhỏ, không có thâm thù đại hận gì.
Vu mỹ nhân còn đang định cười gượng với các vị tiền bối lãnh cung để giảm bớt không khí căng thẳng, thì mông nàng lại bất ngờ bị đập thêm một cái nữa.
Lần này là một nữ nhân hoàn toàn xa lạ. Nữ nhân đó vung tay đánh thẳng lên cặp mông cong cong của Vu mỹ nhân, còn buông lời trêu chọc: “Ai mà đánh muội dữ vậy nè? Xuống tay độc thiệt đó!”
“Dừng tay!” Vu mỹ nhân đau đến rơi cả nước mắt, cũng đau đến mức mất hết lý trí, liền gào lên mắng nữ nhân đó: “Mụ đúng là cố tình gây sự đúng không? Chờ ta ra khỏi đây, nhất định giết chết mụ cái thứ rác rưởi này!”
“Hahahahahaha — Vu mỹ nhân vẫn còn nóng nảy y như xưa nhỉ.” Nữ nhân đó ngồi xổm xuống bên giường, đưa tay bóp chặt cằm Vu mỹ nhân: “Cả trăm năm cơ nghiệp của Đại Hưng, đã từng nghe nói có ai từ lãnh cung mà được thả ra chưa? Mỹ nhân không nhận ra ta nữa sao? Ở lãnh cung người ta già nhanh lắm, không nhận ra cũng không trách muội được.”
Vu mỹ nhân nghe nữ nhân xa lạ kia nói vậy, mới nghiêng đầu cẩn thận nhìn gương mặt chỉ cách mình chừng một thước. Có chút quen mắt… nhưng thật sự không nhớ nổi. Nữ nhân trong cung quá nhiều, từ sau khi được sủng ái, trong mắt nàng chỉ có Hoàng thượng, đến Hoàng hậu nàng còn không để vào mắt thì làm gì rảnh mà ghi nhớ những người từng xích mích với mình? Huống chi những người nàng từng xích mích cũng nhiều quá rồi, dù muốn nhớ cũng chẳng nhớ hết nổi!
Nàng lại nhìn nữ nhân đó thêm một hồi, trong đầu mơ hồ hiện lên một cái tên: “Ngươi là cung nữ bên cạnh Huệ phi nương nương, gọi là Cửu Nhi…” Vu mỹ nhân nhớ ra rồi. Khi đó nàng mới nhập cung, còn Cửu Nhi – cung nữ bên cạnh Huệ phi – lại được Hoàng thượng sủng hạnh trở thành Tuyển thị. Khi đó nàng đang u uất vì chưa được sủng, vì ganh tỵ nên mới bịa chuyện rằng Tuyển thị có gian tình với thái giám trong cung của Huệ phi.
Dù sao thì nói xấu cũng chỉ là dùng miệng thôi, còn đính chính thì chạy gãy chân cũng chẳng ai tin. Nàng cũng chỉ buột miệng nói linh tinh, không để trong lòng, sau này được Hoàng thượng sủng ái rồi thì càng quên bẵng chuyện đó. Chẳng lẽ Tuyển thị này vì một câu nói nhảm của nàng mà bị đày vào lãnh cung?
Vu mỹ nhân bỗng thấy có chút hối hận.
Biết vậy thì ngày trước muốn hại ai chỉ cần buột miệng nói một câu là xong, cần gì phải bày mưu tính kế lằng nhằng?
“Mỹ nhân nhớ ra rồi à?” Cửu Nhi cười lạnh đứng dậy, quay sang đám nữ nhân đang đứng xem náo nhiệt phía sau, hô lên: “Tỷ muội ơi, mau tới hành lễ với Vu nương nương của chúng ta đi nào!”
Màn tiếp theo vừa quái dị vừa tàn nhẫn.
Đám nữ nhân cười cợt ầm ĩ, như đang bắt tay chào hỏi, từng người từng người một đi qua tát lên hai mông vẫn còn đang rỉ máu của Vu mỹ nhân – vốn chỉ được băng bó sơ sài. Tiếng cười đùa, tiếng la hét thảm thiết của Vu mỹ nhân, cùng tiếng “bốp bốp” khi lòng bàn tay chạm vào mông vang vọng khắp phòng… Cảnh Linh Cung vốn vắng lặng lạnh lẽo, vì sự xuất hiện của Vu mỹ nhân mà náo nhiệt hẳn lên.
Tuyển thị – Cửu Nhi – cười ha hả nói với Vu mỹ nhân: “Về sau chúng ta còn phải sớm tối có nhau dài dài! Nào các tỷ muội, qua đây giúp một tay, khiêng Vu mỹ nhân ra sân hóng gió một chút, từ nay nàng sẽ ngủ ở sân luôn nhé!”
Vu mỹ nhân đau đến mức không nói nên lời, muốn bỏ hết thể diện để cầu xin tha thứ cũng không kịp. Ngay lúc mấy nữ nhân định xúm lại khiêng nàng đi, cửa Nam phòng bị đẩy ra. Một nữ tử mặc áo vải chàm, cài trâm gỗ gãy, đứng yên trong ánh sáng chói rọi từ ngoài hắt vào, tay ôm một chậu đồng.
Không khí lập tức yên ắng lại. Khâu Tài nhân tươi cười tiến đến chào hỏi: “Lan muội, người này muội không được xin tha đâu nhé! Trước kia ta từng bị nàng ta ức hiếp không ít, tỷ tỷ Cửu Nhi cũng vì lời đồn của nàng ta mà bị đày vào lãnh cung đấy!”
Lan Quý Nhân đưa chậu đồng trong tay ra phía trước, vẻ mặt bình tĩnh: “Tỷ muội yên tâm, Song Lan không phải đến để xin tha cho nàng ta, mà là đến để báo thù thay Yến Quý Nhân tỷ tỷ đã mất!”
Khâu Tài nhân liếc vào trong chậu, vỗ tay cười lớn. Cửu Nhi cũng tiến lại gần nhìn, vừa thấy bên trong là một chậu đầy ắp dầu ớt đỏ rực liền phá lên cười: “Ngay cả người tốt tính như Lan muội mà cũng tức giận đến mức muốn dạy dỗ Vu thị, đủ thấy nàng ta đáng ghét tới cỡ nào rồi.”
Vừa nghe tới tên Yến Quý Nhân đã khuất, tim Vu mỹ nhân run lên bần bật, tiếng cười cợt hả hê xung quanh khiến nàng càng thêm bất an.
Vu mỹ nhân nhận ra Lan Quý Nhân. Trước khi bị đày vào lãnh cung, nàng ta từng được sủng ái. Không biết phạm phải lỗi gì, đầu tiên bị cấm túc, sau đó trực tiếp bị đưa vào đây.
“Xin các tỷ muội tránh đi một chút! Song Lan chưa từng ra tay hành hạ ai, nếu để mọi người nhìn thì thật sự khó mà xuống tay nổi.” Lan Quý Nhân nhẹ nhàng đặt chậu đồng lên giá rửa mặt, quay sang nói với mọi người.
Mọi người ban đầu là muốn đứng xem náo nhiệt. Một là vì Vu thị đáng ghét, nhìn nàng ta bị hành hạ rất đã mắt. Hai là vì muốn tận mắt thấy Lan Quý Nhân vốn luôn hiền lành lại có thể ra tay hành hạ người khác – quả thực là chuyện ngàn năm có một, không ai muốn bỏ lỡ.
Lan Quý Nhân vào Cảnh Linh Cung đã một thời gian, đối nhân xử thế luôn ôn hòa, ai nàng cũng đối tốt. Cuộc sống trong lãnh cung vốn khổ cực, nhưng nàng chẳng hề than khổ, luôn nghĩ cho người khác. Người ta vẫn bảo hoạn nạn mới thấy chân tình, giữa chốn lãnh cung u ám, tính tình Bồ Tát của Lan Quý Nhân sớm đã khiến nàng có được sự yêu mến của mọi người.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài hết đi, để Lan muội tử tế báo thù cho Yến Quý Nhân.” Cửu Nhi xem như là người có tiếng nói trong đây. Dù vào cung muộn hơn, nhưng lại mang khí chất của đại tỷ. Trong lãnh cung này chẳng ai quan tâm đến vị phần, chỉ cần ai khiến người khác tâm phục khẩu phục thì người đó có tiếng nói.
***
Vu mỹ nhân trong Cảnh Linh Cung sống trong nước sôi lửa bỏng, mà cuộc sống của Diêu Hỷ tại Ninh An Cung cũng chẳng dễ chịu gì hơn.
Thái hậu nương nương nhất định là vì quá rảnh rỗi nên mới vậy. Sau khi quan tâm xong chuyện bên dưới của nàng có bị ai nhìn thấy chưa, lại tiếp tục hỏi về chuyện trước khi nàng nhập cung. Diêu Hỷ biết rõ mình là người mạo danh để vào cung, nhưng nàng hoàn toàn không biết gì về tiểu thái giám họ Diêu – từ tuổi tác đến quê quán đều mù tịt.
Nếu nói không khớp với hồ sơ lưu trữ ở Nội vụ phủ, thái hậu nương nương chắc chắn sẽ sinh nghi. Một khi sinh nghi rồi mà cho người điều tra ngược lại, lần ra Lục công công đã bán nàng vào cung, rồi tìm đến ca ca và chị dâu của nàng, cuối cùng phát hiện ra nàng là một nha đầu mạo danh thái giám để vào cung thì tiêu đời!
“Chuyện trước đây nô tài không nhớ rõ lắm. Lúc nhỏ nô tài bị người ta hạ thuốc rồi bắt cóc, sau đó lại bị người khác hạ thuốc rồi bán vào cung. Bọn buôn người xuống tay rất nặng, đến lúc bị thiến mà nô tài còn không tỉnh, hôn mê mấy ngày liền. Khi tỉnh dậy đã ở Tư Uyển Cục, từ đó trở đi mọi chuyện trước kia đều mơ mơ hồ hồ, chắc là bị thuốc hại cho hỏng đầu rồi.” Diêu Hỷ phối hợp nở một nụ cười ngây ngô.
Vạn Tất vốn không định điều tra quá khứ của Diêu Hỷ – nàng đã sai người đến Nội vụ phủ tra rồi, đâu cần lãng phí hơi sức. Nhưng nghe tiểu lừa thiến này nói vậy, Vạn Tất cũng hiểu ra, trách sao thằng này nhìn có vẻ lanh lợi mà hành xử lại vụng về, thì ra đầu óc bị thuốc làm hỏng.
Vạn Tất nhìn Diêu Hỷ, không khỏi thấy có chút đồng cảm. May mà là con trai, chứ nếu là con gái, với cái bộ dạng ưa nhìn này, không biết đã bị bán vào nơi nào rồi.
“Diêu Hỷ cũng không phải tên thật?” Vạn Tất lười biếng dựa vào bàn lò sưởi.
“Không phải.” Diêu Hỷ bịa đại: “Là bọn buôn người đặt cho. Âm gần với ‘yêu hỷ’ (muốn niềm vui). Bọn họ nói niềm vui không từ trên trời rơi xuống, phải tự mình nỗ lực mới có được. Mấy thứ rơi từ trên trời xuống đa phần là tai họa. Lời bọn buôn người cũng có lý, nương nương xem, nô tài rơi vào tay bọn họ chẳng phải là tai họa từ trên trời rơi xuống sao?”
Vạn Tất bật cười: “Vậy theo công công thì vào Ninh An Cung hầu hạ ai gia là phúc từ trời rơi xuống, hay họa từ trời rơi xuống?”
“Là phúc từ trời rơi xuống!” Diêu Hỷ nói.
“Chưa chắc đâu!” Vạn Tất nhướng mày, giọng nhẹ nhàng mà lời lại sắc bén: “Vừa nãy nếu ai gia nhất quyết đòi lục soát người công công thì công công định làm thế nào?”
Diêu Hỷ lập tức tái mặt, nước mắt chưa kịp khô lại rưng rưng: “Nô tài… chỉ còn con đường chết.”
Vạn Tất sa sầm nét mặt. Nàng ghét nhất là kiểu cứ mở miệng ra là nói đến cái chết, cứ như đang dùng cái chết để uy hiếp nàng vậy. Lẽ nào tiểu lừa thiến tưởng nàng thật sự sẽ quan tâm đến sống chết của một nô tài? Chẳng qua bây giờ thấy hắn thú vị nên mới giữ lại chơi, sau này chán rồi thì vứt đi cũng chẳng tiếc.
“Công công chuyện gì cũng ‘thà chết còn hơn’. Thà chết chứ không vào Ninh An Cung hầu hạ, thà chết chứ không quỳ trước Vu mỹ nhân, giờ lại thà chết chứ không bị lục soát.” Vạn Tất mỉa mai: “Vậy rốt cuộc sự thật thế nào? Bây giờ công công đang ở Ninh An Cung. Nếu ai gia không ngăn, công công bị Vu mỹ nhân cắt gân chân thì không chỉ quỳ, mà còn nằm sấp nữa là khác. Còn việc lục soát, chẳng phải cũng là một lời của ai gia thôi sao? Thậm chí…”
Vạn Tất từ trên cao cúi xuống nhìn Diêu Hỷ: “Ngay cả sống chết của công công cũng không do công công định đoạt. Ai gia không cho chết, công công cũng đừng hòng chết nổi.”
“Nô tài đã hiểu.” Lời của thái hậu nương nương đúng là đau lòng, nhưng lại là sự thật trần trụi. Nó khiến Diêu Hỷ không còn cách nào né tránh cảm giác bất lực mà nàng luôn không muốn đối mặt. Đúng vậy, gặp chuyện, nàng ngoài việc lấy cái chết ra dọa thì chẳng còn cách nào phản kháng. Ánh mắt Diêu Hỷ dần tối lại, đôi vai cũng ủ rũ buông xuống.
Người được phái đi Tai Huyện vẫn chưa quay về, đã đến giờ dùng bữa tối. Sắc mặt của Vạn Tất vẫn chưa dịu đi, lạnh lùng nói với Diêu Hỷ: “Qua đêm nay Diêu công công còn sống hay không cũng chưa biết được, vật tận kỳ dụng, tối nay để công công thử món cho ai gia đi!”
Diêu Hỷ vừa bị mấy câu của thái hậu làm cho mất hết sinh khí, ngẩn ngơ ngẩng đầu lên: “Thử món?”
Từng có hai cung nữ thử món chết trong Ninh An Cung rồi, nhân duyên của thái hậu thật sự không tốt, từng có người hạ độc trong bữa ăn. Không chỉ Thượng Thiện Giám, ngay cả nhà bếp trong Ninh An Cung cũng chưa chắc an toàn.
Hai cung nữ thử món đều chết vì bị trúng độc nặng trong thức ăn.
Diêu Hỷ thật sự muốn hỏi một câu: Nương nương, người tự biết mình đắc tội bao nhiêu người rồi chứ? Không thể nuôi vài con chuột trắng làm vật thí nghiệm sao?