Chương 29
Có lẽ không phải là Thái hậu nương nương không biết rõ mình đắc tội bao nhiêu người, mà là Ninh An Cung cung nữ thái giám đối với nàng chẳng khác gì chuột bạch – chết rồi cũng không đáng tiếc.
Món ăn từ tiểu trù phòng lần lượt được truyền lên, Diêu Hỷ mặt ủ mày chau ngồi bên bàn chờ. Theo lý thì việc trúng độc cũng là xác suất thấp thôi, nàng vốn không cần phải quá lo. Nhưng gần đây chuyện xui cứ liên tiếp ập tới, Diêu Hỷ chẳng còn chút ảo tưởng nào rằng Thần May Mắn sẽ mỉm cười với mình.
Nguyên Thiến cô cô đích thân đưa đũa cho nàng. Cô cô mới thật là đồ tể đây này!
Diêu Hỷ hai tay nhận lấy đũa bạc, lòng dấy lên nỗi bi thương. Thôi thì cứ xem như đây là bữa tối cuối đời đi, từ khi nhập cung đến giờ nàng còn chưa từng được ăn món nào tinh xảo như thế. Được nếm chút hương vị rồi chết cũng coi như mãn nguyện rồi. Khóe miệng Diêu Hỷ hiện lên nụ cười kiểu “buông bỏ tất cả”, mà trong nụ cười đó còn có chút thèm thuồng lấp lánh.
Thức ăn trên bàn là dành cho chủ tử dùng, nên việc thử món cần hai đôi đũa – một đôi đũa bạc, một đôi đũa tre. Trước tiên dùng đũa bạc gắp thức ăn cho vào đĩa nhỏ, sau đó dùng đũa tre gắp món trong đĩa cho vào miệng. Quan sát một thời gian nếu người thử món không có gì bất thường thì chủ tử mới bắt đầu dùng bữa.
Thông thường công việc này do thái giám nếm món của Thượng Thiện Giám đảm nhận, nhưng Thái hậu nương nương ghét thái giám, thế nên việc thử độc trong Ninh An Cung từ lâu đã do các cung nữ được nàng đích thân chỉ định phụ trách.
Diêu Hỷ là người bi quan, trước đây cũng từng lạc quan chứ, chỉ là gặp xui nhiều quá, dần dà liền luyện được bản lĩnh sống từng khoảnh khắc như giây phút cuối đời. Nhất là vừa rồi Thái hậu nương nương lại nói mấy lời đó, càng khiến nàng cảm thấy tương lai u ám vô cùng. Thái hậu đúng là cái đùi vàng, nhưng cái đùi này tính khí khó lường, muốn trở mặt là trở mặt ngay. Vừa trò chuyện cười nói đấy, quay đi đã lôi tính mạng người ta ra dọa rồi.
Thành ra Diêu Hỷ đi thử món mang theo một khí chất bi tráng, thậm chí có phần quyết tử.
Món ăn rất ngon. Là loại ngon mà cả hai đời Diêu Hỷ đều chưa từng được nếm. Thời cổ không có nhiều loại gia vị như hiện đại, ngược lại giữ được mùi vị nguyên bản của nguyên liệu, lại vì lương thực hiếm quý nên khi nấu nướng người ta luôn mang theo sự thành kính. Đã thế còn là ngự thiện trong cung, tay nghề của ngự trù thì khỏi phải bàn, vị ngon cứ như đang nổ tung nơi đầu lưỡi của Diêu Hỷ, ăn không dừng lại được.
Thường thì thử món chỉ nếm một đũa. Diêu Hỷ cũng chỉ gắp một đũa… chỉ là cái đũa ấy hơi to một chút. Ngự thiện vốn chú trọng tinh tế, khẩu phần không nhiều, một đũa của Diêu Hỷ gắp đi mất nửa đĩa.
Nàng làm vậy là cố ý.
Cái việc thử món này, nàng không thể làm tốt quá được. Lỡ đâu Thái hậu nương nương vừa mắt, bắt nàng bữa nào cũng phải thử thì toi! Một bữa không có độc không có nghĩa bữa nào cũng an toàn. Thử món là công việc nguy hiểm cao độ, không có về hưu – chỉ có hy sinh. Diêu Hỷ cố tình ăn kiểu “kém duyên”, mong cắt đứt ý nghĩ để nàng tiếp tục đảm nhiệm vai trò này.
Không bao lâu sau, thức ăn trên bàn đã không còn hình thù gì nữa.
Nàng cũng chẳng sợ Thái hậu trách tội. Dù sao nếu món có độc nàng cũng chết, chuyện bạc không điều tra rõ ràng nàng cũng chết, bị phát hiện là nữ thì lại càng chết không toàn thây. Trong tâm trạng tuyệt vọng ấy, Diêu Hỷ mượn cớ thử độc mà ra sức ăn cho đã đời, từng đũa to từng đũa to tàn phá tơi bời.
Nếu đã định không sống qua đêm nay, vậy thì làm một con quỷ chết no! Diêu Hỷ nghĩ vậy, mà cũng làm vậy.
Vạn Tất mặt không cảm xúc, chống cằm nhìn Diêu Hỷ. Tiểu lừa thiến này đang thay nàng thử món hay đang… ăn cơm vậy?
Nguyên Thiến cô cô nhìn không nổi nữa, bên cạnh khẽ nhắc: “Diêu công công!!”
Diêu Hỷ vừa vặn ăn xong món cuối cùng, đặt đũa xuống, nghiêm túc bẩm báo với chủ tử: “Khởi bẩm chủ tử, nô tài đã thử xong rồi ạ.”
“Thử xong rồi? Ai gia xem công công là ăn no rồi thì có!” Vạn Tất nhìn một bàn đồ ăn tàn tạ cười lạnh nói.
Diêu Hỷ ợ một tiếng: “Nô tài sợ thử ít quá, độc tính không mạnh, không phát hiện ra có độc hay không.” Nói xong lại ợ tiếp một cái nữa.
Vạn Tất lại liếc nhìn đống thức ăn còn sót trên bàn, vốn dĩ muốn nổi giận. Nhưng nghĩ lại vừa rồi cũng không ai dạy tiểu lừa thiến quy củ thử món, liền không trách phạt. “Phần còn lại công công ăn hết đi! Xem như là bữa cơm tiễn đưa ai gia ban cho công công.”
Diêu Hỷ do dự một lát, thấy Thái hậu nương nương không giống như đang nói đùa, mới dè dặt cầm lại đũa tre, hỏi thử: “Vậy nô tài thật sự được ăn hết ạ?”
Ở Tư Uyển Cục hơn một năm, Diêu Hỷ đã nuôi thành thói quen xấu là ăn uống chẳng có tướng mạo gì, chỉ biết cúi đầu nhét vào miệng như cọp đói. Cũng không trách nàng được, công việc ở Tư Uyển Cục nặng nhọc, làm nô tài thì đâu có khái niệm tan ca. Chỉ cần quản sự vừa hô lên, dù đang ăn hay đang ngủ cũng phải bật dậy chạy đi ngay, chậm thì bị ăn đòn. Diêu Hỷ thì chưa bị đòn bao giờ, cũng nhờ phúc của Trịnh Đại Vận che chở.
Nhưng ăn chậm thì chắc chắn bị đói, mà nàng thì đang tuổi lớn, nên thành ra chỉ biết tranh thủ nhét cho đầy bụng, tiêu hoá hay không cũng mặc, nuốt trước tính sau.
“Thật tưởng không còn bữa sau à?” Vạn Tất nhìn Diêu Hỷ ăn mà cũng thấy vui mắt, thậm chí còn thấy thèm ăn. Lời “bữa tiễn đưa” vốn là đùa, nhưng tiểu lừa thiến này ăn như thể thật sự không còn bữa nào nữa vậy.
Diêu Hỷ cố nuốt miếng đầy ứ trong miệng, cười với Thái hậu: “Nô tài đâu có biết được, có hay không có bữa sau thì đều phụ thuộc vào ý của Thái hậu nương nương.”
Vạn Tất hài lòng gật đầu: “Công công biết vậy là tốt. Ai gia giờ có thể khẳng định với công công, là—không có bữa sau nữa!”
Diêu Hỷ liếc nhìn Thái hậu một cái, cười ngốc nghếch rồi tiếp tục cúi đầu ăn. Hết bữa tiễn biệt rồi lại không còn bữa sau, Thái hậu nương nương lại đang doạ nàng nữa rồi.
“Ai gia nói không có bữa sau thật đấy!” Vạn Tất nói câu này vốn là để xem Diêu Hỷ có khóc lóc cầu xin không, ai ngờ tiểu lừa thiến chẳng có phản ứng gì, nàng ta liền thấy hơi hụt hẫng. Nói cho cùng thì tiểu lừa thiến này vốn là đứa hay khóc, bị hù một chút là gào trời khóc đất. Mà nàng lại thích nhất là nhìn tiểu lừa thiến khóc cơ. Tuy nàng cũng thấy tiểu lừa thiến có cốt khí thì rất thú vị, nhưng điều kiện tiên quyết là cái cốt khí ấy phải dành cho người khác, còn trước mặt nàng thì vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời mới được.
Diêu Hỷ vừa ăn vừa nói: “Nô tài nghe rồi mà. Dù sao nô tài nói cũng chẳng có giá trị, nương nương đã nói không có thì chắc chắn là không có rồi.”
Diêu Hỷ không phải là đã nhìn thấu hồng trần không sợ chết nữa, mà là nàng hiểu được tính khí của Thái hậu nương nương rồi. Càng sợ hãi thì càng bị dọa, chi bằng tỏ ra không quan tâm, biết đâu Thái hậu nương nương thấy mất vui sẽ thôi chọc nàng?
Nhưng Diêu Hỷ đoán sai rồi. Vạn Tất là loại người càng thấy người không sợ thì càng muốn dọa đến khi người đó thật sự sợ mới thôi.
“Vậy công công ăn xong thì về phòng nghỉ sớm đi, hoặc đi từ biệt với mấy người quen cũng được! Chuyện bạc công công có lấy hay không cũng không còn quan trọng nữa, sáng mai ai gia sẽ lệnh người tiễn công công lên đường.” Vạn Tất nghiêm mặt nói. Nàng muốn xem thử, tiểu lừa thiến có thực sự không sợ chết hay không.
“Thái hậu nương nương vì sao lại…” Diêu Hỷ cảm thấy như mình đã chơi lố rồi.
Vạn Tất cười lạnh: “Ai gia muốn giết một tên nô tài mà còn cần lý do sao?”
Câu này… hình như cũng không có gì sai…
“Vậy… nô tài có thể chọn cách chết không?” Diêu Hỷ lùi một bước, chớp mắt nhìn Thái hậu nương nương với ánh mắt đầy hy vọng.
Vạn Tất rất ít khi bị ai nhìn chằm chằm như vậy, huống chi lại là một tên thái giám. Đáng sợ hơn là, nàng lại không hề thấy khó chịu với ánh nhìn của tiểu lừa thiến. Chẳng lẽ bản thân mình cũng giống như Minh Thành Đế, chỉ biết nhìn mặt mà đánh giá người? Nếu là thái giám khác nhìn nàng như vậy, chắc nàng đã móc mắt hắn ra rồi. Nhưng tiểu lừa thiến này tròn mắt rưng rưng nhìn nàng, không những không thấy chướng mắt mà còn thấy… ưng ý?
“Ngươi muốn chết thế nào?” Vạn Tất lạnh nhạt hỏi.
“Nô tài muốn theo hầu hạ chủ tử, bưng trà rót nước, hầu hạ đến già chết già.” Diêu Hỷ hùng hồn nói.
Vạn Tất liếc Diêu Hỷ một cái đầy thâm ý. Tiểu lừa thiến quả là biết tiến bộ rồi đấy, tài nịnh nọt cầu xin tha mạng đúng là ngày càng thành thục.
***
Sau khi mọi người rời đi, Lan quý nhân nhẹ nhàng khép cửa gian Nam phòng lại. Trong phòng vốn đã tối, cửa vừa đóng lại càng thêm u ám. Nàng lấy ra hỏa chiết tử, châm sáng ngọn đèn dầu trong phòng, sau đó nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế lại gần giường, sửa lại nếp váy rồi từ tốn ngồi xuống. Toàn bộ quá trình đều vô cùng yên ắng, không có bất kỳ âm thanh dư thừa nào, động tác chậm rãi đến mức có thể khiến những người nóng nảy cũng phải tĩnh tâm lại. Cứ như thể cuộc sống vốn nên như vậy – tao nhã, điềm đạm, gặp biến vẫn không loạn.
“Giờ chỉ còn lại hai ta thôi.” Lan quý nhân mở miệng. Ngay cả cách nói chuyện cũng thong thả, giọng nói nhẹ nhàng và trầm thấp.
Vu mỹ nhân lúc này mới dần nguôi đi cơn đau do bị đám người kia vỗ mông, nàng nhìn vị Lan quý nhân trước mắt, luôn cảm thấy người này không giống một nữ nhân trong lãnh cung. Nữ nhân trong lãnh cung nếu chưa chết tâm thì ăn mặc hoa lệ, nếu đã tuyệt vọng thì đầu bù tóc rối. Còn có người bị giam lâu đến mức phát điên. Lan quý nhân này rõ ràng là kiểu người đã chết tâm với hoàng thượng, nhưng vẫn giữ sự nhiệt thành với cuộc sống. Ăn mặc thanh nhã sạch sẽ, không giống kẻ bị giam cầm, mà giống như một cao nhân ẩn cư nơi chốn thế ngoại.
“Yến tỷ tỷ là tự mình kết liễu, nếu tỷ thật sự muốn báo thù cho tỷ ấy, cũng không nên tìm ta.” Do căn phòng quá nhỏ, Vu mỹ nhân nằm trên giường cũng có thể ngửi thấy mùi dầu ớt nồng nặc xộc vào mũi, khiến nàng không khỏi run sợ.
“Nếu ta không nói là thay Yến tỷ tỷ báo thù, thì các tỷ ấy sẽ không chịu ra ngoài đâu.” Lan quý nhân lấy ra một lọ thuốc trị thương từ trong ngực áo, đặt lên bàn cạnh giường: “Ta hỏi mỹ nhân vài câu. Nếu trả lời tốt, lọ thuốc này là của mỹ nhân. Nếu trả lời không tốt, chậu dầu ớt đang bốc khói trên giá sẽ lấy mạng mỹ nhân. Lãnh cung thế nào hôm nay mỹ nhân đã thấy rõ, nơi này không có Thái y, vết thương của ngươi không thể để nặng thêm được đâu.”
“Được. Ngươi hỏi đi.” Vu mỹ nhân đáp.
“Vụ án của Tả Thiêm Đô Ngự Sử Diêu Hòa Chính đại nhân chiếm đoạt tài sản dân chúng, xem mạng người như cỏ rác, sau này xử lý thế nào rồi?” Lan quý nhân bị đẩy vào lãnh cung cách đây hơn một năm, đúng lúc Diêu gia xảy chuyện. Chỉ tiếc vụ án còn chưa được định đoạt thì nàng đã bị giam trong Cảnh Linh Cung, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài. Nô tài mang đồ dùng hằng ngày vào lãnh cung vốn không được phép nói chuyện với phi tần, nàng cũng không thể dò hỏi gì từ các cung nữ. Sau này có Cửu Nhỉ tỷ tỷ vào thì người lại chẳng hề quan tâm chuyện triều đình, hỏi gì cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Thật vất vả mới có người như Vu mỹ nhân vào đây, nàng muốn hỏi cho rõ Diêu gia rốt cuộc có thoát tội hay không.
Vu mỹ nhân nói: “Sau khi ngươi vào lãnh cung không lâu, hoàng thượng đã hạ chỉ, toàn bộ Diêu gia bị phát phối đi Nam Cương, không có chỉ thì không được trở về kinh.”
Lan quý nhân hơi khựng lại. Nàng tin rằng Diêu gia bị người hãm hại, vốn cho rằng hoàng thượng sẽ trả lại trong sạch cho Diêu gia, không ngờ chính đạo không địch nổi tiểu nhân, hoàng thượng cũng lực bất tòng tâm.
“Hoàng thượng chỉ phát phối Diêu gia đến Nam Cương, tức là người trong Diêu gia vẫn còn sống?” Lan quý nhân nghĩ kết quả này cũng không phải tệ. Hoàng thượng dù sao cũng có lòng, nếu cứ giam trong đại lao ở kinh thành thì Diêu gia chắc chắn khó giữ mạng, chi bằng đày đi xa để bảo toàn tính mạng.
Vu mỹ nhân nằm mệt mỏi, muốn xoay người cũng không nhúc nhích nổi, đành tiếp tục nằm sấp mà nói: “Không phải tất cả. Nghe nói độc tử của Diêu đại nhân – Diêu Hiển – trước khi bị phát phối đã trốn thoát, đến nay tung tích vẫn chưa rõ.”
Lan quý nhân đột nhiên trầm mặc.
“Ngươi có quan hệ gì với Diêu gia?” Vu mỹ nhân đột nhiên nghĩ đến chuyện Lan quý nhân vào lãnh cung đúng lúc Diêu gia xảy chuyện. Chẳng lẽ hai việc này có liên quan? Hơn nữa, nàng lờ mờ nhớ rằng Lan quý nhân dường như tên là Diêu Song Lan…
Lan quý nhân không đáp lời, chỉ lặng lẽ bước đến, dịu dàng cởi quần của Vu mỹ nhân xuống.
“Ngươi làm gì vậy?” Vu mỹ nhân cảnh giác.
Lan quý nhân cầm lấy lọ thuốc đặt trên bàn cạnh giường: “Bôi thuốc. Ngươi không tự làm được.”
Sau khi bôi thuốc xong, Lan quý nhân còn giúp Vu mỹ nhân sửa lại quần áo, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cố gắng tránh chạm vào vết thương của nàng.
“Đa tạ…” Vu mỹ nhân rất hiếm khi nói lời cảm ơn, nhưng lần này thực lòng cảm kích Lan quý nhân đã giúp nàng thoát khỏi đám nữ nhân điên loạn kia.
Lan quý nhân điềm đạm nói: “Tối nay mỹ nhân vẫn nên ngủ ngoài sân thì hơn.”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Vu mỹ nhân hoảng hốt vươn tay níu chặt lấy cột giường: “Ngươi hỏi gì ta cũng đã trả lời hết rồi! Nếu có gì chưa tốt, ngươi cứ nói thẳng ra đi!”
“Không. Mỹ nhân đáp rất tốt.” Lan quý nhân bước đến, nhẹ nhàng bế Vu mỹ nhân lên, khẽ nói: “Là do tâm trạng ta không được tốt.”