Chương 30
Khi người được phái đi điều tra ở huyện Tái đến cung hồi báo, Vạn Tất vẫn đang dùng bữa tối. Nàng vừa rồi thấy Diêu Hỷ ăn ngon lành như vậy, đến khi tự mình dùng bữa thì không khỏi ăn nhiều hơn một chút.
Diêu Hỷ ở bên cạnh đang pha trà. Vừa mới nói muốn trước sau hầu hạ Thái hậu nương nương, bưng trà rót nước để tỏ lòng trung thành, chỉ nói suông bằng miệng thì không đủ. Nương nương rộng lượng tha thứ cho nàng ta, nàng ta càng phải thể hiện tốt hơn. Việc nếm thức ăn nàng ta không dám làm chu đáo, nhưng pha trà thì vẫn có thể.
Người điều tra hồi báo ở ngoài điện, Nguyên Thiến cô cô ra ngoài nói chuyện với người đó vài câu rồi bước vào. Vạn Tất giơ tay ra hiệu cho cung nữ bày thức ăn dừng lại, nhận khăn ấm từ tay cung nữ để lau tay, sau đó nói với mọi người: “Tất cả ra ngoài.”
Diêu Hỷ đang dùng đũa đồng gạt than trong lò trà, nghe nương nương ra lệnh như vậy thì vội vàng buông đũa, cùng mọi người ra ngoài điện chờ. Nàng ta đoán có lẽ người nương nương phái đi điều tra tung tích số bạc đã về, chỉ không biết kết quả ra sao, liệu mình sẽ được minh oan hay phải chịu tội thay người khác.
Khi mọi người đã ra ngoài, Nguyên Thiến mới nói: “Nương nương, đã tra rõ rồi. Hai nghìn lượng bạc kia là do huyện lệnh huyện Tái báo khống, sau khi kiểm tra lại số lượng thì khớp, thiếu mất năm trăm lượng bạc và một nghìn năm trăm lượng ngân phiếu.”
Vạn Tất thầm thở phào nhẹ nhõm. Tiểu lừa thiến xem ra cũng thành thật, trông có vẻ ngốc nghếch nhưng làm việc lại nhanh nhẹn, cẩn thận, không để xảy ra sai sót.
“Báo khống?” Vạn Tất rất khó hiểu với hành vi ngu xuẩn của huyện lệnh huyện Tái: “Hắn không nói vì sao lại báo khống sao?” Hai mươi vạn lượng đã nhả ra hết rồi, vậy mà lại để sai lệch có hai nghìn lượng?
“Nghe nói là vì thật sự không gom đủ hai mươi vạn lượng. Trong nhà lại có người bệnh, chi tiêu hàng ngày của cả phủ cũng không nhỏ, nghĩ rằng nương nương sẽ không kiểm tra nên báo khống hai nghìn lượng. Một nghìn mấy lượng thì căn bản không gom được, còn lại vài trăm lượng thì hắn giữ lại riêng.” Nguyên Thiến thuật lại toàn bộ tin tức mà người điều tra mang về một cách chi tiết.
“Nghĩ rằng ai gia sẽ không kiểm tra?” Vạn Tất cười lạnh một tiếng, ra lệnh: “Phái người đến huyện Tái truyền ý chỉ của ai gia, nói rằng chuyện này ai gia sẽ không truy cứu hắn, bảo hắn tự lo liệu cho tốt.”
“Không cần bắt hắn bù số bạc sao?”
“Không cần. Nếu gia sản chưa bị vét sạch thì hắn cũng chẳng dám làm chuyện lừa trên dối dưới. Ép hắn nữa thì hắn chỉ biết vơ vét từ dân chúng huyện Tái mà thôi. Chuyện này mà làm lớn thì không thu dọn nổi, vì có hai nghìn lượng mà làm to chuyện thì không đáng.” Vạn Tất dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngược lại là quốc trượng gia. Chỉ trong một đêm đã nhẹ nhàng xuất ra ba triệu lượng, xem ra còn có thể vắt được nhiều lắm!”
Bên phủ Chu gia, Chu Hướng Xương đang ăn cơm cùng gia đình thì đột nhiên hắt hơi mấy cái liên tiếp.
Nhị công tử Chu gia cười nói: “Không biết ai đang nhớ đến cha vậy.”
Phu nhân Chu gia cũng cười theo: “Còn có thể là ai? Chắc chắn là Hoàng hậu nương nương nhớ nhà rồi.”
Chỉ có Chu Hướng Xương là không cười nổi. Ba triệu lượng bạc cơ mà!
Bên Ninh An cung, Nguyên Thiến gật đầu, rồi bẩm lại: “Chuyện nương nương sai đi tra ở Nội vụ phủ cũng có kết quả rồi. Bên Nội vụ phủ không tìm thấy hồ sơ của Diêu Hỷ, người ở đó nói đầu năm kho hồ sơ bị ngập nước, rất nhiều hồ sơ của thái giám bị mất, hiện đang ghi chép lại.”
“Không tìm thấy cũng không sao. Nô tài đó bị người ta bán vào cung, hồ sơ có được bao nhiêu thứ thật? Nhưng con đường thái giám vào cung thì phải quản lý chặt chẽ hơn, bọn buôn người đánh thuốc mê con trai nhà người ta, vậy mà không được đồng ý đã dám xuống tay.” Vạn Tất nghĩ đến hoàn cảnh của tiểu lừa thiến: mồ côi từ nhỏ, bị người ta bắt cóc, trong tình trạng không biết gì bị bán vào cung làm thái giám… Chẳng trách tiểu lừa thiến không cho ai đụng vào, lại động một chút là muốn tìm cái chết. Có lẽ là vì cảm thấy cuộc sống quá khổ, sống cũng chẳng còn hy vọng gì!
Vạn Tất đột nhiên muốn cho tiểu lừa thiến nếm chút ngọt ngào sau một đời khổ sở. “Sắp xếp để Diêu Hỷ từ ngày mai chính thức làm việc ở Ninh An cung.”
“Dạ. Theo ý chủ tử, nên giao cho hắn việc gì thì tốt?”
“Ngươi tự xem mà làm!” Vạn Tất muốn giữ tiểu lừa thiến bên cạnh để tiện sai bảo. Lúc buồn chán thì trêu đùa một chút, có việc thì sai khiến, dù không sai bảo gì thì nhìn dáng vẻ dễ coi của tiểu lừa thiến cũng khiến tâm trạng không tệ. Nhưng nàng không tiện nói thẳng, như vậy thì trông kỳ cục, mất mặt lắm. Ai cũng biết nàng ghét thái giám, mà tiểu lừa thiến không biết nặng nhẹ lại mấy lần khiến nàng khó xử trước mặt mọi người.
Nàng tin vào sự ăn ý nhiều năm giữa chủ tớ với Nguyên Thiến. Có những lời chỉ cần nói đến đó là đủ, phần còn lại Nguyên Thiến sẽ xử lý tốt.
“Ngươi tự xem mà làm?” Lòng chủ tử như kim đáy biển, Nguyên Thiến rơi vào thế khó, chủ tử đây là muốn nàng tự mình đoán ý sao! Nương nương đem Diêu Hỷ về Ninh An cung chắc chắn là có chút thích tiểu thái giám này, vậy nên công việc không thể giao quá khổ cực. Nhưng nếu để Diêu Hỷ vào trong điện hầu hạ thì lại quá mạo hiểm. Từ khi nương nương vào cung đến nay chưa từng để thái giám hầu hạ bên cạnh, hơn nữa tính tình Diêu Hỷ quá lỗ mãng, hầu hạ trước mặt nương nương khó tránh khỏi khiến nương nương nổi giận. Nương nương mà thường xuyên nổi nóng, sớm muộn gì cũng có ngày không chịu nổi mà ra chỉ giết chết Diêu Hỷ…
Nguyên Thiến cô cô nghĩ rất nhiều. Xét đến sức khỏe phượng thể của nương nương và cái mạng nhỏ của Diêu Hỷ, cuối cùng Nguyên Thiến quyết định đặt Diêu Hỷ vào một vị trí không cần thường xuyên xuất hiện trước mặt nương nương, nhưng lại tiện để nương nương gọi đến bất cứ lúc nào.
Thế là Diêu Hỷ, nhờ lòng tốt của Nguyên Thiến cô cô, trở thành một tiểu tạp dịch vinh quang trong phòng tạp vụ của Ninh An cung.
Điều này đúng như nàng ta tưởng tượng. Thái giám ở Ninh An cung ngoài việc canh cửa thì chỉ làm tạp dịch. Tạp dịch như viên gạch, chỗ nào cần thì dời đến chỗ đó. May mắn được giao nhiệm vụ đẹp như đưa ban thưởng của Thái hậu nương nương đến các cung chủ tử, còn có thể nhận được không ít tiền thưởng nữa!
Diêu Hỷ dần thoát khỏi trạng thái mất kiểm soát cảm xúc khi còn phải đi lại trên lằn ranh sinh tử, từ từ tìm lại hướng phấn đấu.
Tích tiền! Rời cung!
Đúng như lời Thái hậu nương nương nói, mạng của nô tài không phải của chính mình, sống tốt hay tệ cũng hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của chủ tử. Thái hậu nương nương không phải là người dễ gần như Quý nhân Lan trong truyền thuyết, lại thích nói những lời dọa nạt người khác. Ở trước mặt Thái hậu nương nương, cả trái tim cứ thấp thỏm bảy trên tám dưới, không có lấy nửa khắc yên bình.
Diêu Hỷ rất hài lòng với công việc mà Nguyên Thiến cô cô giao. Vừa được Ninh An cung che chở, lại không phải ngày ngày lo sợ trước mặt nương nương.
Sau khi rời đại điện, Diêu Hỷ theo đường mà cung nữ tỷ tỷ chỉ dẫn, đi đến dãy phòng phụ ở sân trước. Thái giám của Ninh An cung đều ngủ ở đây.
Nơi ở của nô tài thường là giường thông, như trước đây Diêu Hỷ ở Tư Uyển cục được ở một căn phòng nhỏ riêng biệt, ít nhất cũng phải là người quản sự từ cấp giám thừa trở lên mới được phân chỗ tốt như vậy. Nếu không có ai đặc biệt chiếu cố, sao đến lượt nàng ta – một tiểu tạp dịch không phẩm không cấp – được chứ. Thái giám bình thường đều chen chúc trên một giường thông lớn.
Trong cung có bao nhiêu nô tài hầu hạ, không thể nào một người một gian phòng được.
Trên đường đến dãy phòng phụ, lòng Diêu Hỷ không ngừng lo lắng. Ngủ giường thông đối với nàng ta thật sự quá bất tiện. Nếu gặp phải bạn cùng phòng tay chân không thành thật, ngay cả chỗ trốn cũng không có…
Nàng ta cầm đèn lồng tìm đến gian phòng phía đông, giơ tay gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng sột soạt. Ngay sau đó cửa mở ra, một bóng người gầy gò đứng ở ngưỡng cửa.
“Là ngươi?” Diêu Hỷ mừng rỡ không thôi. Người mở cửa chính là tiểu thái giám đã giúp nàng ta ban ngày. Tiểu thái giám kia thấy ngoài cửa là Diêu Hỷ cũng thở phào nhẹ nhõm: “Công công sao biết ta ở đây?”
Diêu Hỷ vừa bước vào vừa nói: “Từ nay ta cũng ở đây.”
Điều kiện ở Ninh An cung khá tốt, bốn người một gian phòng, mỗi người một giường một tủ, bàn ghế thì dùng chung. Diêu Hỷ thổi tắt đèn lồng, nhìn quanh bốn cái giường trong phòng, không có cái nào trống cả! Đều đã có người ở, vậy nàng ta ngủ đâu? Chẳng lẽ bắt nàng ta chen chúc với người khác?
“Nơi này đầy người rồi sao?” Diêu Hỷ có chút bất an.
“Không có.” Tiểu thái giám rụt rè chỉ vào cái giường gần cửa bên tay phải: “Cái đó chưa có ai ở, nhưng trên đó bị người ta chất đồ đạc.”
Người khác không có mặt, Diêu Hỷ cũng không tiện tự ý động vào đồ của họ, thế là ngồi trò chuyện với tiểu thái giám: “Công công tên là gì vậy?”
Tiểu thái giám kéo một chiếc ghế tre cũ nát cho Diêu Hỷ, lại rót cho nàng ta một chén nước, rồi tự mình ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ trò chuyện cùng Diêu Hỷ. Lúc này Diêu Hỷ mới biết, tiểu thái giám mềm mại đáng yêu này còn nhỏ hơn nàng ta hai tuổi, tên là Mạnh Lập Yên, nhà vốn là một gia đình khá giả ở địa phương. Vì phụ mẫu qua đời, hắn ta bị thúc thúc dùng tiền nhét vào cung. Hành động này của thúc thúc là để chiếm đoạt gia sản nhà hắn ta và trốn thuế.
Đều là bị người thân tham tiền hại vào cung, Diêu Hỷ không khỏi thêm chút thiện cảm với tiểu thái giám tên Mạnh Lập Yên này.
“Nơi này còn có hai người nữa ở, nhưng họ là thái giám trực đêm, tối đi sáng về, bình thường không đụng mặt chúng ta. Nếu lỡ đụng phải…” Tiểu thái giám cúi đầu lẩm bẩm: “Ngươi đừng chọc giận họ. Hai người đó không dễ ở chung đâu.”
Diêu Hỷ nhớ lại chuyện Mạnh Lập Yên nói mình bị người ta sỉ nhục giữa đám đông, không tiện hỏi kỹ, chỉ biết gật đầu cảm kích. “Đống đồ trên cái giường kia là của họ sao?” Diêu Hỷ hỏi.
Mạnh Lập Yên cũng gật đầu: “Ừ ừ, không được đụng vào đâu. Nếu ngươi không chê thì có thể ngủ tạm trên giường ta một đêm.”
Diêu Hỷ không ngủ được, ngực nàng ta bị bó chặt hai ngày liền, sắp nổ tung đến nơi: “Thế bình thường tắm rửa ở đâu?”
“Phòng tắm ở phía tây, nhà xí thì ra cửa rẽ trái là tới.” Tiểu thái giám nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nếu ngươi không muốn dùng chung với người khác thì có thể đi vào giờ Dần, lúc đó ít người nhất.”
Diêu Hỷ hết hy vọng. Đi vệ sinh thì còn đỡ, có thể nhanh chóng giải quyết. Tắm rửa thì vẫn nên về Tư Uyển cục thôi! Nàng ta đã vào Ninh An cung làm việc, căn phòng đó hẳn không ai dám động vào. Chỉ là Liêu Binh không trừ thì nàng không dám quay về. Thái hậu nương nương cũng vậy, nàng đã nói Liêu Binh xấu xa thế nào, bản thân thảm thương ra sao, vậy mà nương nương vẫn chẳng động lòng, đúng là chẳng có chút chính nghĩa nào.
Diêu Hỷ trả chén trà cho Mạnh Lập Yên, đứng dậy dọn đống đồ lộn xộn trên chiếc giường trống xuống đất, rồi lấy chăn đệm từ trong tủ ra trải lên, chuẩn bị đi ngủ.
Mạnh Lập Yên đứng bên cạnh nhìn mà ngây người: “Diêu công công, ngươi mau đặt đồ của họ lại chỗ cũ đi. Giường ta nhường cho ngươi ngủ, nếu bị họ biết, họ sẽ không tha cho ngươi đâu. Thủ đoạn trêu chọc người của họ rất đê tiện…”
Diêu Hỷ không dừng tay, nhanh nhẹn trải xong giường, đứng dậy cười với Mạnh Lập Yên: “Ngươi chẳng phải nói họ là thái giám trực đêm, hiếm khi đụng mặt chúng ta sao? Hơn nữa, loại ác bá như vậy đâu phải cứ tránh né là sẽ yên thân, họ bắt nạt người chẳng cần lý do đâu.”
Nói đến đây, Diêu Hỷ bỗng nhớ ra Thái hậu nương nương hình như cũng từng nói nàng ta giết người không cần lý do. Ôi, nương nương cũng là một ác bá mà!
“Lập Yên đệ chưa từng chọc giận họ đúng không? Kết quả thế nào?” Diêu Hỷ ở Ninh An cung có phần tự tin hơn khi ở Tư Uyển cục. Ở nha môn thì kẻ trên người dưới thông đồng với nhau, còn Ninh An cung lại có chủ tử tọa trấn.
Mạnh Lập Yên im lặng. Đúng vậy! Hắn ta càng cẩn thận e dè, hai kẻ kia càng được đà lấn tới trêu chọc hắn ta.
“Ngủ đi! Mai còn phải làm việc nữa!” Diêu Hỷ vỗ vai Mạnh Lập Yên: “Nếu họ còn bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi đánh lại họ. Hai chọi hai, chưa chắc chúng ta thua. ” Diêu Hỷ nhìn thân hình gầy yếu chẳng khác gì mình của Mạnh Lập Yên, nhận ra thực tế rồi lại an ủi: “Thua cũng không sao. Chúng ta còn có thể mách lên chủ tử, cùng lắm mỗi người chịu một trận đòn, ai cũng đừng hòng yên ổn.”
Sáng sớm, Vạn Tất sai Nguyên Thiến trải giấy mài mực, bắt đầu viết chữ. Nàng muốn để tiểu lừa thiến đến xem, chữ phải viết thế nào mới đẹp. Người ta nói chữ như người, chữ của tiểu lừa thiến giống như que củi khô, thật không xứng với khuôn mặt ấy.
Vạn Tất rất tự tin về chữ của mình. Lúc mới vào cung, kỳ thực chữ nàng viết khá bình thường. Khi còn ở nhà, phụ thân quá nuông chiều, không nỡ ép nàng quá mức, nên dù là học vấn hay cầm kỳ thi họa đều tùy theo ý thích của nàng, chỉ dừng lại ở mức biết sơ sơ. Tay chữ đẹp hiện giờ hoàn toàn là do vào cung rồi rảnh rỗi luyện ra, không chỉ thư pháp, nhiều kỹ năng khác của nàng cũng được nâng cao.
Vạn Tất có ý muốn khoe tài trước mặt tiểu lừa thiến, nhưng lại không muốn lộ liễu quá. Nàng giữ vẻ mặt bình thản như nước viết chữ, trong lòng lại thầm mắng: Tiểu lừa thiến lại chết dí đâu rồi? Đến giờ này mà còn chưa đến làm việc!
“Nguyên Thiến. Hôm nay đám nô tài trực nhật có ai đến muộn không?” Vạn Tất buông bút, xoa tay đau nhức. Lâu lắm không viết chữ lâu như vậy, đau thật!
Nguyên Thiến nghĩ một lúc, bẩm lại: “Bẩm nương nương, không có.”
“Sao ta không thấy Diêu Hỷ đâu? Ngươi giao cho hắn việc gì?” Vạn Tất ra vẻ thờ ơ hỏi.
“Đã sắp xếp hắn vào phòng tạp vụ nghe sai bảo.” Nguyên Thiến đáp.
“Người đâu?”
“Đang cùng mấy thái giám khác, khiêng đồ mà nương nương sai gửi cho Long Nghi công chúa mang theo đến đất phong.”
“…” Vạn Tất lạnh lùng liếc Nguyên Thiến một cái.
Nguyên Thiến bất an hỏi: “Nô tỳ làm sai gì sao?”
“Không. Cô cô làm rất tốt.” Vạn Tất vo tròn tờ giấy vừa viết xong, ném đi.