Chương 45
Vạn Tất vừa đi vào vừa quét mắt nhìn bá quan hai bên. Các quan viên đồng loạt tránh ánh mắt, không dám đối diện với nàng, toàn thân phản kháng như muốn nói: “Biến đi! Đừng lại gần! Muốn chém người thì sang phía bên kia!”
Vị trí đứng chầu của đại thần cũng thú vị, chia thành hai bên trái phải. Những người cùng phe thường đứng cùng phía, sau đó xếp theo thứ tự quan tước từ trước ra sau. Điều này cũng dễ hiểu, con người vốn có bản năng tránh xa kẻ thù và tìm đến những người thân thiết an toàn. Miễn cưỡng đứng cạnh kẻ thù một hai ngày thì được, chứ ngày nào cũng phải kề vai sát cánh thì ai chịu nổi?
Thời tiền triều, văn quan đứng bên trái, võ quan đứng bên phải. Nhưng từ khi thái giám được tham gia triều chính, quy tắc này dần phai nhạt. Bá quan dù văn hay võ đều có ba phần sợ bảy phần ghét thái giám. Nếu phân chia văn võ, bên nào cũng không muốn thái giám đứng cùng phe mình. Dần dà chỉ còn phân theo thứ bậc quan tước, không phân biệt văn võ nữa. Đủ phẩm hàm rồi, muốn đứng trái hay phải tùy ý.
Vì vậy khi Vạn Tất xuất hiện, các đại thần không chỉ mong nàng đừng đến phía mình, mà còn tha thiết hy vọng nàng sang phía đối diện mở cuộc tàn sát. Nhiều người trong lòng đều nghĩ: “Miễn không phải ta và đồng bọn ta, thì dù yêu hậu có tắm máu Thái Hòa Môn cũng được!”
Minh Thành Đế từ trên long ỷ đứng dậy, bước xuống điện nghênh đón Vạn Tất.
Hắn không thực lòng đến đón, mà là để ngăn Vạn Tất chém người: “Thái hậu sao lại tới đây?” Minh Thành Đế giả vờ ngây ngô trước mặt mọi người, muốn tách biệt quan hệ với Vạn Tất điên cuồng, ngụ ý rằng: “Trẫm không biết Thái hậu sẽ tới, nếu lát nữa nàng giết người phóng hỏa cũng không liên quan gì đến trẫm.”
Cái gì? Ngươi nói trẫm vừa rồi cố tình kéo dài thời gian chẳng phải là đợi Thái hậu sao? Không không, trẫm không phải kéo dài thời gian, chỉ đơn thuần muốn trò chuyện thân mật với chúng khanh, thắt chặt quan hệ thượng hạ, để thuận lợi cho công việc tương lai thôi!
Cái gì? Ngươi không tin. Người đâu! Dám nghi ngờ thiên tử, đại bất kính, lôi ra chém!
Minh Thành Đế bước sang phải Vạn Tất, tay phải nắm chặt lấy tay cầm kiếm của nàng, tay trái vòng ra sau nắm lấy tay trái nàng. Vừa đỡ Vạn Tất lên thềm, hắn vừa khẽ nói bên tai: “Chẳng phải ngươi đến để xin tiền xây lại Ninh An cung sao? Mang kiếm theo làm gì?”
Vạn Tất ghê tởm né tránh. Hơi thở nóng hổi của Minh Thành Đế phả vào tai khiến nàng thấy buồn nôn. Quả nhiên con nuôi vẫn khác con đẻ! Nhưng sao khi tiểu lừa thiến thổi hơi, dù khó chịu nhưng lại không thấy ghê tởm…
Minh Thành Đế lo sốt vó, Vạn Tất lại mơ màng nghĩ chuyện khác.
“Buông ra! Ai gia không giết người.” Vạn Tất trừng mắt liếc Minh Thành Đế.
“Ngươi hứa đi!” Minh Thành Đế đã đỡ (khống chế) Vạn Tất lên hết thềm, đến trước long ỷ vẫn không dám buông tay. Nói ví von không mấy hay ho, hắn thấy Vạn Tất lúc này như con chó điên, buông dây là sẽ lao xuống cắn người ngay – cắn đến chết mới thôi.
Vạn Tất giận dữ nhìn Minh Thành Đế. Thằng nhãi xui xẻo này, không giúp được gì thì thôi, còn toàn phá rối: “Hứa rồi đó!” giọng nàng đầy bực bội.
Minh Thành Đế do dự ngồi lên long ỷ, không dám ngồi vững, trong lòng tính nếu Vạn Tất thật sự định chém người sẽ lập tức xông lên kéo lại.
Vạn Tất đứng giữa đại điện, chống kiếm xuống đất, quét mắt nhìn bá quan: “Hôm qua, Ninh An cung có thích khách đột nhập!”
Bá quan ôm chặt lấy nhau, cúi đầu không dám ngẩng lên. Nghe Vạn Tất nói có thích khách, trong lòng đều thán phục: Nghĩa sĩ! Anh hùng! Lịch sử sẽ mãi khắc ghi hành động dũng cảm của ngươi, hậu thế sẽ dựng tượng tôn vinh!
Vạn Tất dừng lâu, quan sát sắc mặt từng người: “Tất cả ngẩng đầu lên cho ai gia xem! Kẻ không dám nhìn thẳng ai gia, không phải trong lòng có quỷ thì là gì?” Nói xoong, nàng chống mạnh kiếm xuống đất. Tiếng kim loại va vào nền đá khiến bá quan run lẩy bẩy, miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
“Thanh kiếm này là vật kẻ thích khách đêm qua đánh vào Ninh An cung để lại.” Vạn Tất lại nói. Nàng muốn xem khi nhắc tới “vật để lại”, ai sẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu là hung thủ thật sự, biết tin tên thích khách đã chết, hắn sẽ yên tâm vì không còn ai có thể khai ra mình.
“Nhưng trước khi chết, tên thích khách đã khai ra kẻ chủ mưu. Đó là lý do hôm nay ta đến Thái Hòa môn.” Lần này, Vạn Tất quan sát xem ai sẽ lộ vẻ căng thẳng.
Ha! Dưới điện, chẳng có kẻ nào là không căng thẳng.
Vạn Tất ném thanh kiếm xuống, lập tức bọn đại thần đều thở phào, chỉ trừ một kẻ! Sau nhiều lần thăm dò, trong lòng nàng đã có đáp án, nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Còn một lần thử cuối cùng.
“Kẻ chủ mưu mà tên thích khách khai ra là…” Vạn Tất nhanh chóng liếc nhìn mọi người, rồi nói: “Nội các đại học sĩ Dương Kỳ Thương!” Nàng không nhìn Dương Kỳ Thương, mà nhìn vào kẻ mà nàng nghi ngờ.
Quả nhiên, trên mặt hắn thoáng hiện một nét đắc ý khó nhận ra. Đó là vẻ tự mãn khi lừa gạt thành công, xen lẫn niềm vui thoát tội.
Hừ. Vạn Tất còn vui hơn cả hung thủ.
Dương Kỳ Thương đã ngoài sáu mươi, suýt nữa ngất xỉu vì lời Thái hậu. Hắn đã già, một nửa chân trong quan tài, lại đang ở địa vị đại học sĩ, cần gì phải mưu sát Thái hậu để chuốc họa vào thân?
“Thần oan uổng a!” Dương Kỳ Thương quỳ xuống kêu lớn.
Vạn Tất biết hắn vô tội: “Nếu Dương các lão quả thực oan uổng, hãy thay ta bắt lấy hung thủ thật sự! Ba ngày sau, nếu hung thủ vẫn không xuất hiện, ta đành phải tin lời tên thích khách vậy.” Ba ngày là đủ. Dù Dương Kỳ Thương không tìm ra, Vạn Tất cũng sẽ ngầm gợi ý.
Việc này bắt buộc phải do Dương Kỳ Thương đứng ra. Vạn Tất dù đã nhận ra hung thủ, nhưng không có chứng cứ! Tên thích khách đã chết, nhân chứng vật chứng không dễ tìm, huống hồ việc lớn thế này nàng cũng không thể kết tội người ta vô căn cứ. Nhưng nếu Dương Kỳ Thương ra mặt thì khác. Lão già này làm quan mấy chục năm, môn sinh khắp thiên hạ, để rửa oan cho thầy, bọn chúng chắc chắn sẽ dùng hết bản lĩnh, tìm chút chứng cứ chẳng khó gì.
“Thực ra nói thẳng ra thì, dù tên thích khách khai ra tên ai khác, Vạn Tất cũng muốn mượn tay Dương Kỳ Thương và đám người Dương gia để dò la manh mối.”
Dương Kỳ Thương run rẩy tâu: “Thần… thần tuân chỉ.”
Hắn chính là lão hồ ly già đã nhận ra Thái hậu không thật sự nghi ngờ mình, mà chỉ muốn ép hắn ta truy bắt hung thủ. Nếu bắt được thì đỡ, chứ nếu không, ai biết được vị Thái hậu tính khí thất thường này có nhân cơn giận vu oan cho mình hay không? Nhân phẩm của vị tiểu tổ tông này vốn chẳng ra gì, đừng hòng mong nàng sẽ thông tình đạt lý.
Dương Kỳ Thương còn một mối lo khác: Kẻ nào dám đưa thích khách vào hậu cung hẳn phải có thế lực không nhỏ. Tìm ra hung thủ có lẽ không khó, nhưng liệu có dám động vào hay không lại là chuyện khác… Hắn ta đăm chiêu liếc nhìn Mạnh Đức Lai đứng phía sau. Chuyện này đừng có dính dáng đến Đông Xưởng là được!
Án thích khách Ninh An cung này khó xử lắm! Khó ở chỗ nào?
Bình thường tra án, cứ phân tích kẻ thù của nạn nhân – như thù tình, thù oán, hoặc xem ai là người hưởng lợi nhiều nhất sau cái chết của nạn nhân, đại loại có nhiều cách để khoanh vùng hung thủ.
Nhưng án của Thái hậu thì khác.
Kẻ thù của Thái hậu nương nương – xấp xỉ toàn thiên hạ.
Người hưởng lợi sau khi Thái hậu chết – cũng xấp xỉ toàn thiên hạ.
Loại án “thiên hạ thảy đều là nghi phạm” này xưa nay chưa từng có, hắn ta phải tra từ đâu bây giờ?
Dương Kỳ Thương lĩnh chỉ xong, được người phụ đứng dậy.
Vạn Tất xử lý xong chuyện thích khách, mới chuyển sang vấn đề tiền xây lại Ninh An cung. Nàng quay sang Minh Thành Đế: “Hoàng thượng, tên thích khách phóng hỏa hành hung, đêm qua một trận hỏa hoạn thiêu rụi Ninh An cung gần hết. Ai gia muốn thỉnh hoàng thượng chu cấp ngân lượng để trùng tu cung điện!”
Lời vừa dứt, dưới điện lập tức xôn xao bàn tán. Đã có kẻ không sợ chết lên tiếng phản đối với giọng điệu ôn hòa: “Hiện nay quốc khố thiếu hụt nghiêm trọng, nhiều khoản chi địa phương vẫn chưa được giải ngân. Theo hạ quan, hậu cung còn nhiều cung điện khác, nương nương tạm thời dời sang nơi khác ở, đợi khi quốc khố dồi dào sẽ xây lại cũng chưa muộn.”
Vạn Tất trừng mắt liếc người vừa nói, bước xuống điện nhặt lại thanh kiếm vừa ném. Quả nhiên, cả điện lập tức im phăng phắc.
Nàng đứng giữa điện, hướng về bá quan nói: “Số bạc này coi như ai gia mượn tạm quốc khố, sẽ hoàn trả cả gốc lẫn lãi. Các đại nhân còn ý kiến gì không?” Vạn Tất cầm kiếm đi một vòng, thấy không ai dám lên tiếng liền nói: “Đã không có ý kiến gì thì việc này quyết định như vậy.”
Thanh kiếm sáng loáng lơ lửng trước mắt, ai dám có ý kiến?
Diêu Hỷ đứng ngoài cửa chứng kiến toàn bộ, trong lòng bội phục Thái hậu nương nương vô cùng. Tan triều, bá quan giận dữ bước ra, Diêu Hỷ vội tránh sang một bên chờ Thái hậu xuất hiện.
Nhưng Vạn Tất không ra. Vừa tan triều nàng liền lên ngồi lên long ỷ. “Đứng mỏi cả chân rồi.” Nàng vứt kiếm, ngồi sát vào Minh Thành Đế một cách lười nhác. “Bên lãnh cung thế nào rồi? Đêm qua hoàng thượng vội vã đi gặp ai thế?”
Minh Thành Đế suốt buổi lo lắng giờ mới thở phào, cười nói: “Một vị quý nhân.”
Vạn Tất không hiểu lắm, đàn bà trong lãnh cung mà khiến hoàng đế bận tâm? “Đã để tâm như vậy sao còn ném vào lãnh cung?”
“Nàng ấy tự muốn đi. Nói ra dài dòng lắm…” Minh Thành Đế nở nụ cười ngọt ngào. Chuyện năm xưa giờ đã không quan trọng, chỉ cần người ấy chịu quay về bên hắn là đủ.
“Không ngờ bậc thiên tử như hoàng thượng lại chiều theo ý một tiểu nữ tử như vậy.” Vạn Tất không khỏi tò mò muốn biết người phụ nữ đó là ai, khiến vị hoàng đế ba mươi mấy tuổi này không những lộ vẻ e thẹn của thiếu niên mười mấy, mà còn tự mình tới nơi quỷ quái như lãnh cung.
Minh Thành Đế cười: “Nói như thể tiên đế đối với ngươi không như vậy ấy.” Hắn ngày càng hiểu Vạn Tất đã có ý nghĩa thế nào với tiên đế. Là thiên tử, muốn gì được nấy quá dễ dàng, chính lúc này cần có một người khiến hắn day dứt khó khăn mới có được, mà cuối cùng chưa chắc đã có được.
“Người ta sống trên đời, phải có cái gì đó để hướng tới. Vạn Tất là giấc mơ khó nắm bắt của tiên đế, còn Lan Quý Nhân là của hoàng thượng. Kết quả không quan trọng bằng, cái chính là quá trình nỗ lực theo đuổi.”
“Kẻ phóng hỏa đã tra ra chưa?” Vạn Tất quan tâm chuyện này hơn.
“Ừ.” Minh Thành Đế gương mặt thoáng nét đau buồn: “Vu thị không chịu nổi, đã tự thiêu rồi.”
Vạn Tất không tin. Vu thị trông giống người dám tự thiêu? Người không chịu nổi khổ lại chọn cách tự thiêu kết liễu? Đốt than còn dễ chịu hơn nhiều, hoặc nhảy giếng thắt cổ cũng được! Sao lại chọn cách đau đớn như vậy?
“Vu thị chết rồi?” Vạn Tất nghi ngờ với nhân duyên của Vu thị, rất có thể là một vụ trả thù ngụy trang thành tai nạn. Vu thị chết không quan trọng, trong lãnh cung muốn hành hạ Vu thị chết cũng dễ, nhưng kẻ nghĩ ra cách đốt cung thì không đơn giản!
“Chết rồi.” Minh Thành Đế gật đầu.
“Ai báo với hoàng thượng rằng Vu thị tự thiêu?” Chuyện này ngoài bản thân người trong cuộc, người ngoài đầu tiên nên nghi là do bất cẩn cháy nhà chứ? Dù Vu thị có hét lên: “Ta không sống nữa, ta sẽ tự thiêu!” thì trong đêm mưa gió, những người phụ nữ trong lãnh cung sợ mất chỗ ở cũng sẽ ngăn cản trước khi Vu thị kịp hành động chứ?
“Tất cả mọi người.” Minh Thành Đế nhìn Vạn Tất: “Thái hậu vì sao lại quan tâm chuyện cháy lãnh cung đến vậy?”
“Tất cả đều nói như một?” Nghi ngờ của Vạn Tất càng lúc càng lớn.
Minh Thành Đế hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua ở Cảnh Linh cung, rồi gật đầu.
Vạn Tất trong lòng đã có kết luận, nhưng không nói với Minh Thành Đế. Nàng muốn gặp vị quý nhân tự nguyện vào lãnh cung kia, người phụ nữ có thể khống chế Minh Thành Đế chặt như vậy chắc chắn không đơn giản. Vạn Tất là người từng trải, mà đàn bà nhìn đàn bà bao giờ cũng chuẩn hơn đàn ông đã bị sắc đẹp mê hoặc.
“Ai gia sẽ dùng bữa trưa ở Càn Thanh cung cùng hoàng thượng, hoàng thượng gọi luôn vị quý nhân kia đến nhé!” Vạn Tất đứng dậy nói.