Chương 58
Có thể đưa con gái vào cung làm bạn đọc sách cho công chúa, e rằng phụ thân của Lan Quý Nhân là một vị đại thần rất được tiên đế tín nhiệm. Nhưng mà khí chất của Lan Quý Nhân đúng là nhìn một cái đã biết là tiểu thư nhà quan.
Diêu gia nếu là một gia tộc quan lại tại kinh thành thì dễ rồi, chỉ cần tìm một lão thái giám ở trong nha môn mấy chục năm hỏi thử là biết ngay. Nàng chỉ sợ Lan Quý Nhân là từ nơi khác gả đến kinh thành, như vậy thì chẳng biết đường nào mà hỏi.
“Phải rồi, tối qua ngươi và nàng ta ở trước ảnh bích nói gì vậy?” Tối qua Long Nghi công chúa đứng khá xa, không nghe rõ hai người nói chuyện gì.
Diêu Hỷ cười hề hề: “Quý nhân nhiệt tình lắm, thấy nô tài là người cùng tộc, tốt bụng dặn dò vài câu. Cái ôm đó cũng là ngoài ý muốn, nô tài nhắc đến chuyện cha mẹ mất sớm, quý nhân thương cảm an ủi một chút, đúng lúc lại bị Thái hậu nương nương đi ngang nhìn thấy nên mới hiểu lầm.”
Nghe Diêu Hỷ nhắc đến Vạn Tất, Long Nghi công chúa chợt nhớ ra: “Thái hậu đúng là coi trọng ngươi, biết rõ sự thật vẫn để người khác gánh tội thay.” Nàng thật chưa từng thấy Vạn Tất để tâm đến ai như vậy.
“Nô tài cũng cảm kích nương nương.” Diêu Hỷ hơi ngượng ngùng, Thái hậu nương nương đối xử với nàng thật là ân trọng như núi.
“Cảm kích thì không thể chỉ nói bằng miệng.” Long Nghi công chúa cười đầy ẩn ý: “Ngươi vừa là người cùng tộc với Lan Quý Nhân, lại có duyên với bản cung, quà tạ ơn cho Thái hậu để bản cung chuẩn bị cho ngươi vậy! Ngươi cứ mang về rồi nói là tấm lòng của bản thân mình.”
“Nô tài không dám, công chúa điện hạ cũng là người có ơn cứu mạng với nô tài, nô tài còn chẳng biết báo đáp sao cho phải, làm sao có thể nhận đồ của người?” Diêu Hỷ vội vàng từ chối ý tốt của Long Nghi công chúa.
Dù nàng có tham tiền, muốn gom bạc đến mấy cũng không thể lợi dụng lòng tốt và sự hào phóng của công chúa được. Với lại, sáng nay ở Càn Thanh Cung, không chỉ Thái hậu nương nương mà công chúa điện hạ cũng là người có ân với nàng.
“Mấy thứ ấy với bản cung chẳng đáng là gì, bảo ngươi cầm thì cứ cầm. Ngươi làm việc bên cạnh Thái hậu, nếu khiến nàng ấy vui lòng thì ngày tháng sau này của ngươi cũng dễ thở hơn nhiều.” Long Nghi công chúa gọi cung nữ vào, thì thầm dặn dò vài câu, lát sau cung nữ bưng vào một hộp gấm.
Long Nghi công chúa đẩy hộp gấm về phía Diêu Hỷ: “Nhớ kỹ, nói là của ngươi tặng Thái hậu, đừng nhắc đến bản cung. Ngươi chắc cũng nghe nói chuyện Thái hậu và bản cung nước với lửa, nếu nàng ấy biết là của bản cung đưa, không biết sẽ mắng mỏ bản cung thế nào đâu.”
Diêu Hỷ đành phải nhận lấy hộp gấm. Nhưng mà quan hệ giữa Trưởng công chúa và Thái hậu nương nương thật sự tệ như vậy sao? Nàng cũng đâu biết gì đâu. Nương nương chẳng mới vừa gửi mấy rương lớn đồ sang cho Trưởng công chúa đó sao? Quả nhiên ân oán trong cung là thứ khó lường nhất.
Trên đường quay về, Diêu Hỷ cẩn thận hơn hẳn. Nếu quan hệ giữa Trưởng công chúa và Thái hậu nương nương đã kém như vậy, thì liệu công chúa điện hạ có phải muốn mượn tay nàng để hãm hại Thái hậu không? Không phải nàng không tin vào nhân phẩm của công chúa, chỉ là trong cung này cạm bẫy nhiều quá, cẩn thận vẫn hơn, lỡ đâu một chút không để ý đã thành kẻ bị lợi dụng.
Nghĩ tới đây, nàng đảo mắt quan sát bốn phía, lén mở hộp ra xem thử.
Quả nhiên nàng nghĩ xấu rồi. Trong hộp là một miếng sáp thơm tinh xảo, to bằng con dấu đá, chạm khắc rỗng hình sơn thủy, hoa lá, làng mạc, ngư ông, đẹp đến không tì vết. Không chỉ đẹp mà còn thơm nữa, vừa mở nắp hộp là hương thơm ngào ngạt bay ra.
Dù sao Diêu Hỷ cũng từng xem phim cung đấu, với loại vật có mùi thơm kỳ lạ thế này luôn có sự cảnh giác bẩm sinh. Dù sáp thơm này có độc hay không, thì không tặng cho Thái hậu nương nương vẫn là thượng sách, dù gì công chúa cũng chẳng biết nàng có đưa hay không.
Nàng nhét hộp gấm vào trong ngực áo, lo lắng đi về phía đại điện. Không biết nương nương và Nguyên Thiến cô cô đã nói chuyện xong chưa, có còn giận nàng vì chuyện thử thách lúc luyện chữ không nữa?
Vạn Tất lúc này đã cho Nguyên Thiến hồi cung Ninh An, ngồi một mình trước án thư, nhìn dòng chữ nàng nắm tay Diêu Hỷ viết ra — chính là tên của mình.
Ý nghĩ muốn lén nhìn thân thể Diêu Hỷ, cho dù là với một người đã quen hành xử tùy tiện như Vạn Tất, cũng thật quá đỗi điên rồ. Không chỉ điên rồ, mà còn cực kỳ đê tiện và hèn hạ.
Nàng vẫn luôn tự cho mình là người cao quý và đứng đắn, chưa từng làm điều gì ti tiện. Việc bị xem là cấm kỵ nhất từ trước đến giờ, cũng chỉ là lén xem hai cuộn tranh xuân cung đồ – mà còn là vì tò mò. Nhưng lần này thì khác, lần này là cố tình muốn nhìn trộm Diêu Hỷ, và nàng biết rõ tâm tư mình đang nghĩ gì. Nếu nàng thật sự chấp nhận được thương tích của Diêu Hỷ, rất có thể nàng sẽ cho Diêu Hỷ thị tẩm, để rồi cảnh xuân trong mộng ấy sẽ được diễn lại trên long sàng – một lần, hai lần, ba lần, bốn lần…
Nàng cảm thấy bản thân đã hoàn toàn sa đọa.
Từ để một tiểu thái giám hầu hạ, đến thích được y hầu hạ, rồi đến việc mơ thấy mình cùng thái giám làm chuyện đó, rồi lại thật sự muốn làm… và cuối cùng là muốn dùng thủ đoạn tồi tệ như nhìn trộm để kiểm chứng xem mình có thể thật sự chấp nhận được thân thể của một thái giám hay không.
Mọi suy nghĩ, mọi kế hoạch, mọi cơn giận lẫn khát khao – đều hướng về một mục tiêu duy nhất: có được Diêu Hỷ.
Thế nhưng, dù nàng đã quyết tâm như thế, thì làm sao để lén nhìn trộm mới là vấn đề.
Diêu Hỷ không biết đã tự ti về cơ thể đến mức nào, ngay cả tắm cũng là mang nước vào phòng tự tắm.
Bỏ thuốc mê? Dĩ nhiên không được. Đứa nhỏ đó đã từng bị cho dùng thuốc mê đến hai lần, vốn đã ngơ ngác ngốc nghếch rồi, lại thêm lần nữa chẳng phải là hỏng cả người?
Chờ lúc ngủ? Cũng không ổn. Nàng chẳng rõ Diêu Hỷ ngủ có sâu không, lỡ vừa chạm vào đã tỉnh thì làm sao?
Chuốc say? Có lẽ chỉ còn cách này.
Nghĩ đến đây, mặt Vạn Tất đỏ bừng cả lên. Trong đầu nàng chỉ toàn những kế hoạch làm sao để có thể cởi được quần của Diêu Hỷ một cách “thần không hay, quỷ không biết”…
Thân là Thái hậu, nàng lại đang tính chuyện cởi quần của một thái giám? Ý nghĩ ấy khiến nàng vừa thấy nhục nhã, vừa thấy muốn bỏ cuộc. Bất kể thành hay bại, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong đời nàng. Nàng e là cả đời cũng không quên được, rằng mình từng vắt óc tìm cách lột quần một tiểu thái giám.
Giữa lúc Vạn Tất đang một mình giằng xé và tự khinh thường bản thân, thì Diêu Hỷ đã quay về.
“Lại đến chỗ Long Nghi rồi hả?” Vạn Tất khó chịu vò nát tờ giấy có tên mình viết trên đó, ngẩng đầu nhìn tiểu lừa thiến đang đứng nép ở cửa, vẻ mặt lo sợ không dám bước vào.
Mỗi lần Diêu Hỷ thân cận với người khác, nàng lại nổi cơn ghen. Và một khi ghen, ham muốn chiếm hữu trong nàng càng lúc càng mãnh liệt.
Nàng, Vạn Tất, từng giết người phóng hỏa, từng lừa dối vua, đe dọa triều thần, lẽ nào lại bị một tiểu thái giám làm khó dễ?
Nếu không phải sợ tiểu lừa thiến vì xấu hổ và tủi thân mà tìm đến cái chết, thì giờ phút này nàng đã ra lệnh: “Đứng yên đó cho ta!” rồi xông tới lột sạch, hoặc đơn giản hơn: hạ chỉ bảo y tự mình cởi sạch.
Nhưng không được – nàng để tâm đến y, nên đành phải vòng vo uyển chuyển mà thôi. Cũng may là vòng vo thì có cái thú của vòng vo, làm vài chuyện mờ ám kiểu này cũng kích thích lắm…
Tất cả cảm giác xấu hổ và do dự vì sa đọa đều bị lòng ghen cuồng loạn trong tim nàng nuốt chửng mất rồi.
“Nô tài nghe nói nương nương đang nói chuyện với cô cô Nguyên Thiến…” Diêu Hỷ ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai, “Nô tài đáng chết.” Trước mặt chủ tử thì không được biện minh, trước tiên phải nhận sai vô điều kiện để chủ tử nguôi giận đã.
Vạn Tất nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Diêu Hỷ, sắc mặt càng sa sầm hơn: “Lại cùng cái tên điên rượu Long Nghi kia uống rượu nữa hả?”
“Nô tài đáng chết.” Diêu Hỷ miệng thì nói vậy, chứ trong lòng chẳng hề sợ hãi. Nương nương vì nàng mà đến chuyện khi quân cũng dám làm, sao có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà xử phạt nàng được?
Ấy chết? Cái cảm giác “có chỗ dựa” này từ đâu ra vậy trời?
“Trong cung của ta không có rượu à? Phải giống ăn mày chạy tới Long Nghi xin rượu uống sao?” Vạn Tất quay sang dặn dò cung nữ đang đứng ngoài điện: “Đi khiêng hai vò rượu cho Yêu công công. Nếu còn chưa đủ thì chuyển hết rượu ở Ninh An Cung sang đây.”
Diêu Hỷ nghe nương nương dùng từ “trong cung của ta” thì trong lòng không hiểu sao dâng lên một tia ngọt ngào. Nhưng rồi nàng lại nhanh chóng thấy lo lắng – cảnh tượng đau khổ khi nuốt phải chén rượu mạnh ở Ninh An Cung hôm nào vẫn còn nguyên trong đầu mà! Nương nương vẫn là nương nương ngày xưa, hễ tức giận là lại muốn hành hạ nàng.
Tửu lượng của nàng có cải thiện một chút, nhưng cũng đâu thể uống tính bằng vò thế này? Thôi thì uống vài ngụm làm dáng rồi giả vờ say ngủ cho qua đi, chứ uống thật thì có ngày chết mất. Dù sao thì nàng say thật hay giả say, nương nương cũng chẳng nhìn ra. Làm việc trong “địa ngục” lâu ngày rồi, không học cách nói dối thì làm sao sống nổi?
“Nô tài tạ ơn nương nương ban rượu.” Diêu Hỷ dập đầu nhận ân.
“Đứng dậy đi. Lại đây ngồi, ta dạy ngươi cách ghi sổ.” Vạn Tất lấy ra một quyển sổ trắng tinh đưa cho Diêu Hỷ: “Những khoản thu chi hàng ngày trong cung này đều sẽ do người dưới trình lên, việc của ngươi là gom những khoản rời rạc đó lại thành sổ, rồi đối chiếu xem có sai sót gì không.” Tiểu lừa thiến tuy chữ xấu thật, nhưng ghi chép lại rất nhanh nhẹn và tỉ mỉ.
“Nô tài tuân chỉ.” Diêu Hỷ lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh Thái hậu. Lần này nàng đã cảnh giác hơn, nếu nương nương lại muốn thử nàng, nhất định phải thể hiện cho tốt, không để ngớ ngẩn như lần trước nữa.
Vạn Tất bỗng nhíu mày, ngửi ngửi về phía Diêu Hỷ: “Mùi gì vậy? Ngươi mang túi thơm à?”
Thái hậu là người rất tò mò, lỡ như bảo nàng lấy ra xem thì không thể nói dối được. Diêu Hỷ đành thật thà khai báo: “Bẩm nương nương. Không phải túi thơm, là sáp thơm.”
Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để lấy hộp gấm ra. Quả nhiên—
“Đưa ta xem.” Vạn Tất chìa tay ra phía Diêu Hỷ.
Diêu Hỷ hai tay dâng hộp gấm lên. Trong lòng chỉ mong cây sáp này đừng có độc là được! Suy nghĩ kỹ lại thấy chắc cũng không sao, chưa nói đến tính cách của Long Nghi công chúa, nếu thật sự muốn hạ độc thì cũng không dại gì chọn cách ngu ngốc thế này. Nếu có độc thật, nàng chết đến nơi cũng sẽ khai ra là công chúa đưa.
Nghĩ vậy nên Diêu Hỷ cũng yên tâm hơn.
Vạn Tất mở hộp ra, vừa cầm miếng sáp lên chưa kịp ngắm nhìn hoa văn tinh xảo trên đó thì sắc mặt đã biến đổi: “Sáp thơm này ngươi dùng để làm gì?”
Thấy sắc mặt nương nương không đúng, Diêu Hỷ vội đáp: “Nô tài mua về dùng cho mình.”
“Tự dùng?” Vạn Tất nhìn tiểu lừa thiến đang giả ngây ngô mà chẳng nỡ vạch trần, bật cười rồi đóng nắp hộp lại.
Hương trong miếng sáp kia gọi là 漪梦 (Y Mộng), là một loại cổ hương, tuy nồng nhưng không hại người. Tương truyền xưa kia nam nữ vì khó mở lời, nếu có tình ý với đối phương, khi hẹn gặp sẽ mang theo hương Y Mộng để biểu đạt tâm ý.
Nàng vừa chạm tay tiểu lừa thiến buổi sáng, vậy mà lúc trở về trên người hắn đã mang theo mùi hương này. Không phải ám chỉ câu dẫn thì là gì?
Thật nghĩ rằng ai gia không nhìn ra được chút tâm tư nhỏ nhoi ấy sao? Vạn Tất khẽ cười, nhẹ nhàng nói với Diêu Hỷ: “Ghi xong sổ rồi thì uống với ai gia vài chén nhé.”
Hoàng hậu Chu thị ngồi lặng trong ghế tròn, sắc mặt trắng bệch, tay cầm mấy trang thư – giấy thư chi chít những dòng chữ nhỏ.
Cung nữ hồi môn Xuân Dương đã đuổi hết cung nhân trong phòng ra, sau đó đóng cửa lại, lo lắng hỏi: “Nương nương, Quốc trượng gia nói gì vậy?”
Xuân Dương từ nhỏ đã hầu hạ trong phủ Chu gia, chuyện gì giữa hai người cũng không giấu nhau. Những chuyện khó mở lời trong hậu cung của Hoàng hậu, đa phần đều do Xuân Dương thay mặt xử lý.
“Phụ thân nói…” Chu thị nhìn Xuân Dương, ánh mắt trống rỗng: “Là người phái người ám sát Thái hậu.”
“Lão gia tại sao phải giết Thái hậu? Chỉ vì người không đồng ý với việc nương nương đề nghị giảm chi tiêu trong hậu cung thôi sao?” Xuân Dương không hiểu. Ai cũng biết chủ tử ở Ninh An Cung không dễ chọc, vì chút chuyện nhỏ ấy mà xuống tay ám sát thì thật không đáng. Hành thích Thái hậu là tội lớn tru di cả nhà, một sơ suất là nhà họ Chu tiêu đời.
Chu thị lắc đầu: “Ngươi còn nhớ hoàng thượng luôn nói quốc khố thiếu hụt, nhưng không lâu trước lại lấy ra hơn hai trăm vạn lượng để xây đê không?”
Xuân Dương gật đầu: “Nô tỳ nhớ. Nương nương còn nói là Thái hậu bỏ tiền riêng ra để bù vào mà.”
Chu thị lại lắc đầu, cười khổ: “Phụ thân ta cấu kết với người khác, biển thủ tiền thuế ở các trạm thu thuế đường thủy, bị Thái hậu phát hiện. Thái hậu lấy chuyện đó uy hiếp, ép phụ thân giao ra ba trăm vạn lượng. Phụ thân sợ bị nắm thóp mãi mãi, nên nảy sinh sát tâm. Người nghĩ rằng Thái hậu chết rồi, không những không bị uy hiếp nữa, mà hậu cung cũng sẽ do ta làm chủ.”
“Nhưng nô tỳ nghe nói thích khách khai ra là Dương các lão, đâu có liên quan gì đến Quốc trượng gia?” Xuân Dương thấy chủ tử mặt mày trắng bệch, liền dâng trà lên.
Chu thị đẩy tay áo ngăn lại: “Thích khách bị phụ thân nắm thóp, nên cố ý khai ra Dương các lão. Phụ thân không định hại Dương các lão, nhưng nghĩ với thế lực của Dương gia, cho dù Thái hậu và hoàng thượng muốn truy cứu cũng phải kiêng dè. Ai ngờ Vạn Tất lại điên đến thế? Thủ đoạn độc đến thế? Một mình cầm kiếm xông vào triều đình, ép Dương các lão trong ba ngày phải giao ra hung thủ. Dương các lão học trò đầy thiên hạ, chuyện này e là giấu không nổi nữa.”
“Vậy… ý của Quốc trượng gia khi gửi thư vào cung là gì? Muốn nương nương thay Chu gia cầu xin hoàng thượng sao?”
“Không phải.” Chu thị đưa bàn tay lạnh toát siết lấy Xuân Dương, ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói tuyệt vọng: “Phụ thân muốn ta giết Thái hậu!”
Chu Hướng Xương nghĩ rằng chỉ cần Vạn Tất chết, hậu cung chỉ còn Hoàng hậu là con gái một nhà, Dương các lão cho dù biết sự thật cũng sẽ không dám làm lớn chuyện.
“Giết… giết… giết Thái hậu?” Xuân Dương sợ đến mức nói không thành lời.