Chương 59
Nguyên Thiến cô cô không có ở đây, lần này Diêu Hỷ cuối cùng cũng không phải dùng bát lớn để uống rượu với Thái hậu nương nương nữa rồi.
Chỉ là nàng đã uống ba chén, rượu trong ly của Thái hậu nương nương thì vẫn chưa hề động đến. Nếu nàng nhớ không lầm, nguyên văn lời Thái hậu nương nương là: “Ghi xong sổ sách thì ở lại uống với ai gia hai chén nhé!”
Đã nói là uống với người, thì người cũng phải uống chứ!
Hơn nữa nói là hai chén, thêm một chén bớt một chén cũng không phải là hai chén. Mà nàng thì đã uống đến chén thứ ba rồi.
Diêu Hỷ âm thầm than thở trong lòng, tốc độ uống rượu cũng chậm lại. Nàng không dám uống quá nhanh, uống nhanh dễ bị say, mà người uống lại không hề nhận ra, đến lúc phản ứng kịp thì đã xỉn rồi. Lần trước bị say, nếu không phải hạt hoa tiêu đó làm nàng tỉnh táo, sau đó lại gặp thích khách, thì không chừng đã làm ra chuyện gì mất mặt trước mặt Thái hậu nương nương rồi.
Điều nàng sợ nhất là sau khi say lại cảm thấy quấn ngực quá chật, dưới sự thôi thúc của bản năng mà trước mặt mọi người… như làm ảo thuật, đưa tay vào áo ngực lôi ra loạn xạ — rồi khoảnh khắc kỳ diệu sẽ đến!
Từ trong ngực nàng có thể không ngừng lôi ra từng dải băng trắng, cuối cùng cao trào là… leng keng leng keng… một cặp “thỏ trắng” nhảy ra. Quá hoàn hảo! Như thể chim bồ câu trắng bay ra từ mũ của ảo thuật gia.
Nghe thì đúng là hoang đường thật, nhưng khi say thì ai biết sẽ làm gì?
Diêu Hỷ định cứ vừa uống vừa kéo dài thời gian, rồi giả say gục lên bàn ngủ, đợi Thái hậu nương nương sai người khiêng nàng về phòng, coi như đã vượt qua một kiếp nạn.
“Làm sao không uống nữa? Hay thấy rượu này nhạt quá không hợp khẩu vị?” Vạn Tất nhìn thấy Diêu Hỷ uống ba chén rồi dừng lại, không khỏi thúc giục.
Diêu Hỷ sững sờ. Rượu này còn nhạt sao? Rõ ràng là cùng loại với lần trước uống ở Ninh An Cung — rượu ngâm cồn đó mà!
Nghe ý trong lời Thái hậu nương nương, nếu nàng không tỏ ra hài lòng mà uống tiếp, thì còn loại rượu nặng hơn đang chờ phía sau. Nghĩ vậy Diêu Hỷ sợ xanh mặt, vội nâng ly lên tu thêm một ngụm, vừa uống vừa chuẩn bị kỹ năng diễn xuất.
Nàng phải tỏ ra say một cách thật tự nhiên, trước hết là cầm ly không vững, sau đó bắt đầu lảm nhảm, vừa nói linh tinh vừa ngả người lên bàn, cuối cùng là nhắm mắt ngủ luôn. Lúc ngủ thì phải thở mạnh, tay chân càng mềm nhũn càng giống thật, đợi người đưa về phòng là an toàn rồi!
Diêu Hỷ diễn tập toàn bộ quy trình giả say trong đầu một lượt, thấy ổn rồi thì thả lỏng tay, cái ly trống lăn trên bàn lộc cộc hai vòng.
Bước tiếp theo là nói nhảm, càng tào lao càng giống thật.
“Ngươi không biết chứ, Lãnh Cung có ma đó!” Diêu Hỷ chụm ngón trỏ và ngón giữa gõ lên bàn, ra dáng một người kể chuyện: “Đừng có không tin. Thật đấy. Mắt ta trông thấy luôn. Ợ—” Nói xong còn đánh một cái ợ rượu, vừa vặn vừa đúng lúc, khiến cả màn trình diễn sống động hẳn lên.
Diêu Hỷ? Vậy là say rồi sao? Vạn Tất không dám chắc, chỉ ngồi yên lặng đối diện Diêu Hỷ, lặng lẽ quan sát. Tim nàng đã thót lên tận cổ, đối với việc mình sắp làm, nàng vừa hồi hộp vừa mong đợi.
“Đêm đó ở Cảnh Linh Cung, ma quỷ đầy trời luôn đó!” Diêu Hỷ vừa nói vừa ngả người xuống bàn.
Được rồi, thì thào thêm vài câu là có thể ngủ được rồi. Nàng hạ giọng lầm bầm: “May mà ta một chọi mười, không thì chết trong đó mất rồi…”
Vạn Tất nghe mà bật cười. Đầy trời toàn là ma? Rõ ràng chỉ có hai con — một ở trong tủ, một ở cây hòe già. Lẽ ra phải đặt một con mèo đen trong tủ, nhưng nhất thời không tìm được nên đành nhét quả bưởi vào cùng với bộ đồ trắng giả ma. Còn một chọi mười? Giỏi quá ha! Cứ như thể ai gia không nghe thấy ngươi khóc rống thảm thiết vậy!
Đầu Diêu Hỷ gục xuống bàn, hai tay thõng xuống, tiếng thở dần nặng nề hơn, thỉnh thoảng còn “ưm” một tiếng, giọng mơ màng lười biếng như thể móng mèo khẽ cào trong tai người khác, ngứa ngáy.
“Tiểu Diêu tử?” Vạn Tất gọi. Diêu Hỷ ngủ khò, không trả lời.
“Diêu công công?” Vạn Tất lại gọi. Diêu Hỷ vẫn không đáp.
Thật sự ngủ rồi? Vạn Tất đứng dậy, đi đến phía sau Diêu Hỷ, dùng ngón tay chọc vào cánh tay nàng.
Diêu Hỷ nghe thấy tiếng bước chân Thái hậu đến gần, cũng cảm nhận được ngón tay của nàng chạm vào. Nhưng nàng không thể tỉnh lại, tỉnh là tiêu, có khi Thái hậu lại ép uống tiếp. Mà nếu tỉnh không tự nhiên, bị phát hiện là giả say thì càng thảm hơn.
Bây giờ đã khuya, Vạn Tất đã dặn người không được vào điện, trong đại điện rộng lớn yên tĩnh đến mức rợn người, chỉ còn lại tiếng thở của Diêu Hỷ và nhịp tim đập loạn của nàng. Vạn Tất đứng sau Diêu Hỷ, đưa tay ôm ngực trấn tĩnh lại, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc quần màu lam trên người Diêu Hỷ, chỉ nhìn thôi mà mặt nàng đã đỏ bừng.
Đến bước này, Vạn Tất đột nhiên do dự.
Cởi quần một tên thái giám để nhìn chỗ đó của người ta? Không phải chỉ là không đứng đắn, mà là bệnh hoạn.
Nhưng may mắn thay, trong đời nàng chưa bao giờ có khái niệm “nên hay không nên làm”, chỉ có “muốn hay không muốn làm”. Nàng muốn cởi quần Diêu Hỷ sao? Muốn chứ!
Sau khi hạ quyết tâm, Vạn Tất lại nảy ra lo lắng mới.
Cởi xong lại mặc vào, động tác không nhỏ đâu, nhỡ đâu giữa chừng Diêu Hỷ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy nàng với mông trần đối diện nhau thì xấu hổ biết bao nhiêu.
Chắc chắn Tiểu Diêu tử sẽ trố mắt hỏi: “Nương nương đang làm gì vậy?”
Nàng có thể nói sao? Chẳng lẽ giả vờ bình tĩnh đáp: “Không sao. Ai gia chỉ tiện thể xem một chút thôi.”
Tiểu Diêu tử không nghĩ nàng là kẻ biến thái mới lạ!
Trước khi hành động, phải thử xem Tiểu Diêu tử say cỡ nào, bị đụng chạm có tỉnh không.
Vạn Tất liếc quanh đại điện, lập tức nhìn thấy cây gõ mõ đặt cạnh hương án, bên cạnh là cái chày nhỏ — món đó là từ cung Long Nghi mang đến. Vạn Tất cầm lấy cái chày, quay lại đứng sau lưng Diêu Hỷ, giơ lên gõ nhẹ một cái lên đầu nàng, rồi cúi xuống nhìn xem Diêu Hỷ có phản ứng gì không.
Diêu Hỷ không nhúc nhích, nhưng trong lòng thì đầy dấu chấm hỏi. Gì vậy trời? Thái hậu nương nương gõ đầu nàng làm gì?
Thấy Diêu Hỷ không có động tĩnh, Vạn Tất lại mạnh tay hơn, gõ liền mấy cái. Nếu thế mà còn chưa tỉnh, vậy thì đúng là tiểu lừa thiến ngủ chết rồi, nàng cũng có thể yên tâm mà thăm dò.
Dấu chấm hỏi trong đầu Diêu Hỷ lập tức biến thành một tràng chửi thề. Thái hậu nương nương, người bị sao thế? Có ai thấy người say rồi lại lấy đầu người ta làm mõ gõ chơi không? Hay là người đang lựa dưa hấu đó? Gõ một cái nghe xem có “chín” chưa hả? Nhìn xem đầu nàng có chín tới chưa?
Thái hậu ra tay nặng, Diêu Hỷ đau tới mức nghiến răng. Nàng đang do dự không biết có nên tỉnh lại luôn không? Giả vờ thêm nữa, không biết Thái hậu còn định giở trò gì nữa. Diêu Hỷ đang chuẩn bị cách tỉnh lại sao cho tự nhiên, thì sau lưng Thái hậu đã có hành động mới.
Diêu Hỷ cảm giác được hai cánh tay của Thái hậu từ nách nàng luồn vào, lôi nàng từ trên ghế xuống đất.
Hành động bất ngờ này làm gián đoạn luôn cả quá trình nhập vai của Diêu Hỷ. Gì nữa đây? Ngồi chơi chưa đủ, giờ còn định chơi nằm?
Diêu Hỷ quyết định tỉnh lại thôi, nàng chơi không nổi nữa. Khi bạn đang nhắm mắt giả vờ ngủ, mà lại có một Thái hậu tính tình kỳ quặc coi bạn như búp bê đem ra nghịch, cái cảm giác đó vừa đáng sợ vừa mất hết cảm giác an toàn. Nàng thậm chí nghi ngờ Thái hậu có xu hướng… giống như yêu xác ấy! Chỉ là thay vì xác chết, thì Thái hậu lại thích nghịch người đang bất tỉnh hoặc ngủ mê.
Diêu Hỷ lén mở mắt định canh thời cơ bật dậy thì bắt gặp một cảnh tượng còn kỳ quái hơn…
Thái hậu đang ngoan ngoãn ngồi dưới đất, ôm gối, nhìn chằm chằm vào bụng nàng? Hay là chỗ giữa hai chân? Mắt mơ màng thất thần.
Gì thế này!!!!!! Nương nương nhìn chỗ đó của nàng là muốn làm gì?
Sợ bị phát hiện, Diêu Hỷ vội vàng nhắm tịt mắt lại, nhưng trong lòng càng lúc càng bất an. Chỉ cần Thái hậu chạm vào nàng, nàng sẽ lập tức tỉnh. Nhưng tỉnh kiểu gì cho tự nhiên nhỉ… ngáp một cái? Hay là lật người?
Vạn Tất lại do dự.
Tiểu lừa thiến ngủ như chết, bây giờ nàng chỉ cần đưa tay cởi quần là có thể thấy rõ ràng, có thể biết được bản thân rốt cuộc có bài xích cơ thể của hắn hay không.
Nhưng nàng bỗng nhiên không dám nhìn nữa. Không phải vì sợ Diêu Hỷ tỉnh lại, cũng không phải vì thấy hành vi này quá mất thể diện. Mà là sợ nếu như thật sự không bài xích thì sao? Nhìn rồi thì không thể quên được, sau này mỗi lần thấy tiểu lừa thiến nàng lại nghĩ tới cái vết thương khủng khiếp kia. Đừng nói là cho thị tẩm, ngay cả cầm tay thôi cũng thấy không tự nhiên.
Chỗ đó rốt cuộc có quan trọng không? Diêu Hỷ là thái giám, vốn không thể thực sự hành sự với nàng. Những điều nàng muốn, có nhìn hay không nhìn chỗ đó, tiểu lừa thiến vẫn có thể cho nàng. Không nhìn thì chẳng phải càng tốt sao? Dù sao nàng cũng không biết chỗ đó của thái giám ra sao, không biết thì sẽ không sợ.
Ánh mắt Vạn Tất dịch lên mặt Diêu Hỷ, tiểu lừa thiến lúc ngủ thật sự rất dễ nhìn, chỉ nhìn mặt thôi là đủ rồi, hà tất phải tự chuốc phiền não? Nàng đứng dậy, cúi đầu nhìn người đang nằm dưới đất, hạ quyết tâm.
Ngày mai thông báo với hoàng thượng một tiếng, nhân tiện ghé kho của Ninh An Cung tự mình chọn ít ban thưởng cho tiểu lừa thiến, coi như chính thức thu người này làm nam sủng. Thái giám không giống như nam tử, không có nhiều kiêng kỵ, nuôi trong cung là được rồi.
Tiểu lừa thiến còn dùng tới cả hương thơm Ý Mộng, lòng muốn làm thị sủng của nàng đã rõ rành rành. Vậy thì thành toàn cho tiểu lừa thiến đi! Vạn Tất nhìn người đang nằm dưới đất, khẽ nở nụ cười.
Không biết ngày mai được như ý rồi, tiểu lừa thiến sẽ vui tới mức nào.
“Người đâu! Đỡ Diêu Hỷ về phòng trực nghỉ ngơi.”
Nghe thấy Thái hậu nương nương sai người đưa mình về phòng trực, Diêu Hỷ mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không hay biết gì về quyết định đáng sợ mà Thái hậu vừa âm thầm đưa ra.
“Hoàng huynh không cần ngươi bầu bạn à? Dạo này ngươi lui tới chỗ ta cũng chuyên cần đấy.” Long Nghi vẫn còn giận chuyện Diêu quý nhân và Diêu Hỷ, nên chẳng hề nể nang.
Diêu quý nhân ngồi sát lại bên Long Nghi, giọng ôn hòa: “Ngươi sắp trở về phong địa rồi phải không? Ngày được gặp nhau chẳng còn nhiều, có thể qua bầu bạn cùng ngươi lúc nào hay lúc ấy. Chuyện sáng nay, cảm ơn ngươi.”
“Là đến gặp ta hay gặp ai khác thì trong lòng ngươi tự rõ.” Long Nghi lạnh mặt: “Ta không nhớ Diêu quý nhân từng quan tâm ta như vậy. Trước kia nói không gặp là không gặp. Vừa hay, từ lúc Thái hậu mang Diêu Hỷ đến ở cùng, ngươi lại siêng năng qua thăm. Khuyên ngươi nên biết giữ chừng mực. Lần này ta giúp ngươi che giấu, lần sau chưa chắc đã thế.”
“Long Nghi, bỏ rượu đi.” Diêu quý nhân nhẹ giọng khuyên nhủ. Long Nghi không bỏ rượu, nàng thật sự không dám nói gì về chuyện của đệ đệ. Nếu để người khác biết đệ đệ chưa đến Nam Cương mà vẫn ở trong cung, thì chẳng khác nào kháng chỉ, sẽ bị xử trảm.
“Rượu và ngươi, ta chỉ bỏ được một trong hai. Giúp ta chọn đi.” Long Nghi nhìn thẳng vào mắt Diêu quý nhân, ánh mắt hoe đỏ. Nếu không vì ngày đêm nhớ nhung người này, nàng cần gì dùng rượu để làm tê lòng mình?
Diêu quý nhân đối diện cùng Long Nghi, sống mũi cay cay: “Vẫn chưa thể quên được à?”
“Ngươi sinh cho ta một đứa cháu trai hay cháu gái đi, ta lập tức chết tâm.” Long Nghi quay mặt đi, vụng trộm lau giọt lệ vừa trào ra. Nói xong câu đó nàng đã hối hận, sợ Diêu quý nhân giận rồi thật sự chấp thuận chuyện thị tẩm. Rõ ràng là để tâm, là nhớ nhung, vậy mà mỗi lần gặp mặt lại luôn nói lời làm tổn thương người ta.
“Ừ. Bỏ rượu đi.” Diêu quý nhân nhẹ giọng đáp.
Long Nghi sững người thật lâu, nàng muốn xác nhận mình không nghe nhầm. Khi nhìn thấy nét thẹn thùng dần dần hiện lên trên khuôn mặt Diêu quý nhân, nàng mừng rỡ bật cười trong nước mắt: “Là chính ngươi chọn đấy, không phải ta ép ngươi.”
“Ừ.” Diêu quý nhân nhẹ gật đầu. Nàng rời khỏi lãnh cung vốn để tìm đệ đệ, nay đệ đệ đã tìm thấy, chỉ cần đưa được người rời cung là nàng có thể yên lòng. Sau khi đệ đệ đi, nàng sẽ dốc toàn lực điều tra kẻ hãm hại Diêu gia, đó là con đường đầy rẫy chông gai, nàng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Con người khi ý thức được cái chết cận kề, cũng sẽ ý thức được điều mình để tâm nhất là gì.
Nàng để tâm đến phụ thân, mẫu thân, đệ đệ. Còn có cả Long Nghi.
Long Nghi có cảm giác như bao năm qua rốt cuộc cũng chờ được mây tan trăng hiện, nàng đứng dậy bước đến trước mặt Diêu quý nhân, nâng mặt nàng lên cẩn thận hôn xuống một cái.
Lần này Long Nghi hôn rất lâu, cũng rất mãnh liệt, đến mấy lần Diêu quý nhân tưởng chừng không thở nổi. Một tay Long Nghi ôm lấy eo nàng, một tay đỡ lấy ngực nàng, hơi thở càng lúc càng gấp. Diêu quý nhân cắn răng đẩy nhẹ Long Nghi ra, lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng nói: “Trong cung không có bức tường nào chắn nổi gió. Có những chuyện chúng ta không thể làm. Ngươi hiểu lòng ta là được.”
“Được.” Long Nghi cố kìm nén bản thân, nàng phải nghĩ cho sự an toàn của Diêu quý nhân và người nhà Diêu gia. “Sao ngươi đột nhiên đổi ý? Còn Diêu Hỷ rốt cuộc là sao?”
“Hắn là đệ đệ ta, tên là Diêu Hiển.” Diêu quý nhân chỉnh lại y phục, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Long Nghi nghe. Việc đệ đệ vào cung làm thái giám cũng khiến nàng bừng tỉnh. Phụ thân nàng đắc tội với quá nhiều người, nhưng nếu nói đến đắc tội với thái giám, thì không ai bằng chưởng sử Đông Xưởng Mạnh Đức Lai.
Nhi tử của Mạnh Đức Lai là Mạnh Quảng Thâm đã chết, Mạnh gia tuyệt hậu.
Đệ đệ nàng bị thiến làm thái giám, Diêu gia cũng coi như tuyệt hậu.
Ít ra thì nàng biết phải bắt đầu điều tra từ ai rồi.
“Diêu Hỷ chính là Diêu Hiển? Ta nhớ đệ ngươi lúc nhỏ từng vào cung chơi, mặt mũi đúng là có nét giống, chỉ là lớn lên thay đổi nhiều quá.” Long Nghi bất giác nhớ tới chuyện lúc nãy nàng đưa đồ cho Diêu Hỷ, cúi đầu xấu hổ nói: “Cái đó… ngươi có để bụng chuyện đệ đệ mình thành sủng nam của Thái hậu không…”
“Cái gì cơ?” Diêu quý nhân kinh hãi tưởng mình nghe lầm.
“Ta đưa cho Diêu Hỷ một hộp sáp thơm ‘Ý Mộng’, bảo hắn đưa cho Thái hậu. Loại hương này rất nồng, không cần thật sự đưa, chỉ cần mở ra là người sẽ bị bám mùi. Ngươi cũng biết trong cung, thái giám và cung nữ làm đối thực có khi không nói ra, nếu ai muốn tìm đối thực sẽ mang theo hương này trên người… Thái hậu có lẽ đã hiểu lầm. Ngươi cũng biết, bà ấy rất coi trọng đệ ngươi, đệ ngươi lại đẹp trai… biết đâu…” Long Nghi cúi đầu lí nhí như phạm lỗi.
“Ngươi điên rồi đấy à?” Diêu quý nhân giận đến đứng bật dậy: “Ta vốn định tìm cơ hội đưa đệ ta xuất cung. Nếu thật sự bị Thái hậu thu làm sủng nam, người ta sẽ dễ gì thả hắn đi? A Hiển đã khổ sở vì bị người hại vào cung làm thái giám, giờ ngươi lại dâng hắn vào tay Thái hậu, ngươi rõ tính Thái hậu mà!”
Long Nghi chưa từng thấy Diêu quý nhân vốn điềm đạm lại gấp đến vậy, nàng sợ nàng ấy giận mà không thèm để ý tới mình nữa, vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi xin lỗi. Ta cứ tưởng ngươi thích hắn… Ngươi yên tâm, chuyện đưa đệ ngươi ra khỏi cung, ta sẽ giúp. Hơn nữa, tuy Vạn Tất miệng độc lòng ác, nhưng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tiên đế.” Long Nghi áy náy kéo Diêu quý nhân vào lòng, nàng thật sự sợ vừa có được người thương lại làm người ta chạy mất.