Chương 64
Vạn Tất là kiểu người trong lòng có chuyện thì không thể chậm trễ, nghĩ gì là phải làm ngay. Nàng vừa nghĩ tới việc phải nhờ cô cô dạy dỗ tiểu lừa thiến ngốc nghếch kia một phen, lập tức sai người đi gọi Nguyên Thiến từ Ninh An Cung trở về.
Chuyện này chỉ có thể nhờ Nguyên Thiến.
Cô cô bên cạnh nàng không ít, nhưng Nguyên Thiến là người theo nàng lâu nhất, thân cận nhất. Có vài chuyện có thể nói với Nguyên Thiến, lại chẳng tiện nói với người khác. Ví dụ như… dạy tiểu lừa thiến cách hầu hạ nàng.
Còn một điều quan trọng hơn cả: các cô cô trong cung thì có thể dạy chuyện nam nữ không sai, nhưng chuyện giữa thái giám và nữ tử thì chưa chắc biết rõ. Nói thật thì ngay cả nàng cũng chẳng rõ ràng. Trong sách xuân cung đồ toàn là nam nữ, chẳng có thái giám chen chân.
Nay nàng đã thu dụng tiểu lừa thiến, nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn, thân thể tiểu lừa thiến vừa khô vừa gầy vừa… tàn, nàng nuốt không trôi. Nhưng để tiểu lừa thiến hầu hạ thì vẫn có thể, về phần hầu hạ thế nào, cần người từng trải chỉ dạy.
Nguyên Thiến ở cùng Đường Hoài Lễ bao năm, chuyện này chắc không thiếu kinh nghiệm.
Ước chừng Nguyên Thiến sắp đến, Vạn Tất liền cho Diêu Hỷ lui về trực phòng.
“Ai gia chỉ bảo ngươi về trực phòng, không được qua bên kia suối.” Vạn Tất căn dặn Diêu Hỷ: “Về sau nếu không có ý chỉ của ai gia, không được rời khỏi cung nửa bước.” Tiểu lừa thiến tính khí hoang dã quá, không quản chặt thì ngày nào đó lại không thấy bóng dáng.
“Dạ.” Diêu Hỷ nhớ tới mấy rương đồ mà Thái hậu ban thưởng, lại nói: “Vậy nương nương có thể cho phép nô tài xuất cung một chuyến không…”
Đống đồ kia không đổi thành ngân phiếu thì nàng không tiện mang theo. Một lát nữa lại phải theo Thái hậu đến điện Càn Thanh, nàng muốn tìm cơ hội hỏi thử Lan quý nhân có cách gì giúp nàng rời cung hay không.
Thái hậu vừa thu nhận nàng làm sủng nam, lại còn hôn nàng ở Lan Dịch Trì, với tốc độ này, không chừng tối nay liền muốn nàng thị tẩm! Nếu bị phát hiện là nữ tử, chẳng phải chết chắc sao? Cung này, nàng không dám ở lại thêm chút nào nữa.
“Xuất cung làm gì?” Vạn Tất cười nói: “Lại định đến ngân hiệu hả?”
Diêu Hỷ ngượng ngùng gật đầu. Không chỉ ngân hiệu, còn có cả tiệm cầm đồ. Đống đồ mà Thái hậu ban toàn là của quý, nhưng nàng không tiện mang theo khi bỏ trốn. Chẳng biết tiệm cầm đồ có dám nhận đồ trong cung không. Chắc là không dám! Hay thôi khỏi đi, lấy ngân lượng là được rồi. Nếu đem đi bán bị nhận ra là trộm cắp, bị báo quan thì nàng tiêu đời.
“Không có tiền đồ. Ngân phiếu cũng chỉ là vài tờ giấy, đồ ai gia ban cho ngươi là thứ có bạc cũng không mua được.” Vạn Tất bất đắc dĩ nói: “Không cần xuất cung nữa. Ngươi thích ngân phiếu, ai gia liền cho ngươi ngân phiếu. Tám vạn lượng ngân phiếu và sáu rương đồ này, ngươi chỉ được chọn một thứ…”
“Ngân phiếu!!!” Diêu Hỷ vui mừng khôn xiết. Những tám vạn lượng lận! Hóa ra sắc đẹp thật sự là năng lực sản xuất, làm sủng nam của Thái hậu kiếm tiền còn dễ hơn làm nô tài nhiều. Nàng cứu Thái hậu một mạng ở điện Ninh An cũng không được thưởng nhiều như thế. Bây giờ chỉ cần bán nhan sắc là có thể dễ dàng gom đủ tám vạn lượng.
“Không có tiền đồ.” Vạn Tất liếc Diêu Hỷ một cái. Sáu rương đồ kia giá trị hơn tám vạn lượng nhiều, tiểu lừa thiến quả nhiên là ngốc thật.
“Về đi. Ai gia lát nữa sẽ sai người đưa tới cho ngươi.”
Diêu Hỷ vừa về phòng không bao lâu, Nguyên Thiến liền tới. Lần này giống như lần trước, Thái hậu lại chọn đúng giữa trưa gọi nàng quay về. Trải qua lần trước bị hỏi những chuyện xấu hổ vô cùng, sắc mặt Nguyên Thiến cực kỳ nặng nề. Lần này nương nương lại muốn hỏi cái gì kỳ quặc nữa đây?
Trực giác của nàng quả nhiên rất chuẩn, vừa mới bước vào điện đóng cửa lại còn chưa kịp ngồi xuống, sau lưng đã truyền đến giọng hỏi của Thái hậu.
“Nguyên Thiến, ngươi và Đường Hoài Lễ ngày thường hành sự như thế nào?” Vạn Tất hỏi thẳng không chút quanh co. Nàng vốn là người có gì nói nấy, chỉ khi ở trước mặt tiểu lừa thiến mà nàng yêu thích mới thỉnh thoảng biết xấu hổ, còn với người khác thì chưa bao giờ. Sợ mình nói mơ hồ quá Nguyên Thiến nghe không hiểu, Vạn Tất còn ân cần bổ sung: “Ai gia nói là chuyện phòng the.”
Nguyên Thiến vừa đóng cửa điện lại, cả người lập tức cứng đờ. Lần trước đã đủ mất mặt rồi, không ngờ Thái hậu lần này lại còn quá đáng hơn, trực tiếp hỏi đến chuyện phòng the giữa nàng và Đường Hoài Lễ.
Nàng và Đường Hoài Lễ hành sự ra sao thì liên quan gì đến Thái hậu? Nguyên Thiến chỉ muốn khóc. Nếu nương nương cảm thấy cô đơn trống trải, thì cứ nói với nô tỳ một tiếng, nô tỳ có thể tìm mấy cuốn xuân cung đồ về cho người giải sầu cho đỡ thèm, có phải hơn không? Cớ gì phải hỏi đến chuyện giường chiếu của hai vợ chồng người ta?
Mặt đỏ như gấc, Nguyên Thiến quay người lại, ngồi xuống trên một cái rương trong điện: “Nương nương hỏi nô tỳ chuyện này làm gì?”
Vạn Tất thấy nàng đỏ mặt đến độ như sắp bốc cháy, cũng cảm thấy mình hỏi như vậy đúng là hơi trắng trợn quá. Thật ra nàng chỉ muốn Nguyên Thiến hướng dẫn Diêu Hỷ một chút, bản thân nàng không biết thì thôi, để lúc Diêu Hỷ hầu hạ nàng còn có cái bất ngờ. Nghĩ thế nên nói: “Không nói cũng được. Ai gia thu dụng Diêu Hỷ làm sủng nam, thằng nhóc đó lại ngốc nghếch, ngươi có kinh nghiệm thì khai thông chỉ dạy cho ai gia một chút.”
Khai thông Diêu Hỷ? Mặt Nguyên Thiến càng thêm cứng ngắc. Khai kiểu gì? Kể lại Đường Hoài Lễ từng hầu hạ nàng ra sao rồi bảo Diêu Hỷ bắt chước phục vụ Thái hậu? Chẳng phải cũng là đang kể chuyện riêng tư của mình sao?
“Nô tỳ không biết nên khai thông thế nào, xin Thái hậu gọi người khác.” Nguyên Thiến cắn răng từ chối rất dứt khoát.
Vạn Tất khẽ gật đầu: “Vậy ai gia không làm khó ngươi nữa. Dù sao lát nữa cũng phải đến điện Càn Thanh, giao cho Đường Hoài Lễ nhà ngươi dạy Diêu Hỷ cũng được.”
“Nương nương…” Nguyên Thiến ủy khuất tới mức mặt nhăn thành chữ bát. Nương nương rõ ràng là đang uy hiếp nàng mà! “Nô tỳ đi ngay.”
Việc Thái hậu thu dụng Diêu Hỷ làm sủng nam thật sự là chuyện Nguyên Thiến không thể nào ngờ được. Sao lại là một thái giám? Nhưng nghĩ kỹ lại thì… Thái hậu chưa từng hầu hạ tiên đế, vào cung mười năm đến giờ vẫn là cô nương chưa khai hoa. Với tuổi này, quả thực cũng đến lúc động lòng rồi.
Nàng cũng hiểu vì sao Thái hậu muốn nàng dạy Diêu Hỷ. Chuyện đó Thái hậu không rõ, hơn nữa cũng chẳng tiện chủ động, nếu là Hoàng thượng thì không nói, đằng này Thái hậu là nữ tử cơ mà. Nếu Thái hậu không hiểu, Diêu Hỷ cũng không hiểu, vậy thì đúng là khó mà thành chuyện.
“Phiền ngươi rồi. Đứa nhỏ đó đầu óc chậm chạp, ngươi đừng nói bóng nói gió với nó.” Vạn Tất phất tay bảo Nguyên Thiến đến trực phòng dặn dò Diêu Hỷ. Nàng đang mong chờ một tiểu lừa thiến sau khi được khai thông sẽ trở nên đàng hoàng hơn một chút. Thu dụng tiểu lừa thiến là để hắn hầu hạ nàng, không thể cứ để nàng chủ động mãi được.
Hơn nữa cái vẻ điềm tĩnh, tự giữ mình, không động tâm vì sắc đẹp của tiểu lừa thiến thật sự khiến người ta nhìn mà ngứa mắt.
Trong đầu Vạn Tất hiện lên hình ảnh các phi tần hậu cung từng ra sức lấy lòng hai đời đế vương — có người mị hoặc, có người đáng yêu. Không biết tiểu lừa thiến nếu chủ động lấy lòng nàng sẽ có dáng vẻ ra sao? Dù sao cũng được, miễn đừng như khúc gỗ lúc ở Lan Dịch Trì là được rồi.
Diêu Hỷ ở trực phòng thu dọn hành lý, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu thứ, chỉ có một xấp ngân phiếu với hai bộ quần áo. Thái hậu quả nhiên nói lời giữ lời, bảo ban thưởng ngân phiếu thì chưa bao lâu sau đã sai người mang tới. Nàng ôm lấy đống ngân phiếu, vui đến mức không khép được miệng, chỗ tiền này đủ cho nàng tiêu cả đời rồi.
Đang mừng thầm thì chợt nghe tiếng gõ cửa.
Diêu Hỷ cảnh giác hỏi: “Ai đó?” Vừa nói vừa vội nhét hành lý vào tủ, giả vờ như không có chuyện gì, đi đến phía sau cửa tháo then. “Nguyên Thiến cô cô?” Cô cô không phải đang bận chuyện trùng tu ở Ninh An Cung sao? Sao lại rảnh đến đây? Diêu Hỷ nghi hoặc mời Nguyên Thiến vào phòng.
Mặt Nguyên Thiến đỏ bừng như mông khỉ. Bảo một nữ tử đi dạy một thái giám cách hầu hạ chủ tử trên giường? Sao Thái hậu không đi tìm một thái giám đang làm đối thực với cung nữ nào đó làm chuyện này đi? Nàng là nữ tử, sao có thể mở miệng nói ra mấy chuyện đó với một thái giám chứ! “Cô cô nghe nói Thái hậu thu dụng ngươi, nên đến chúc mừng.”
Diêu Hỷ đưa chiếc ghế duy nhất trong phòng cho Nguyên Thiến cô cô ngồi, lại rót cho cô một chén trà, rồi tự mình ngồi xa xa bên mép giường: “Cảm ơn cô cô.”
“Ta cũng có vài lời muốn dặn ngươi…” Nhận việc rồi thì phải làm, đây chính là nỗi khổ của phận nô tài. Nguyên Thiến cúi đầu không dám nhìn Diêu Hỷ, hạ giọng nói: “Chuyện hầu hạ Thái hậu ấy, ngươi phải chủ động một chút. Thái hậu hiếm khi thích ai, lại không chê ngươi là thái giám. Chỉ là thái giám thì chuyện phòng sự cũng khác với nam nhân bình thường…” Nguyên Thiến cũng chẳng màng xấu hổ nữa, đem những gì có thể truyền dạy thì đều truyền dạy cả.
Diêu Hỷ chăm chú lắng nghe, nghe càng lâu càng thấy sợ. Thật ra lời của cô cô tóm lại chính là: nàng tuy không có “tiểu đinh đinh”, nhưng có thể dùng những bộ phận khác trên thân thể để khiến Thái hậu khoái hoạt…
Trời ơi đất hỡi! Xem ra Thái hậu đã hạ quyết tâm ăn nàng rồi!
Nguyên Thiến cô cô đúng là một người thầy tận tâm. Không chỉ truyền đạt kỹ thuật, mà cả mấy chuyện tiểu tình thú để điều tiết không khí cũng dạy luôn. “Nhớ kỹ chưa?” Nguyên Thiến cô cô xấu hổ hỏi.
“Đa tạ cô cô.” Diêu Hỷ thật ra chẳng ghi nhớ bao nhiêu, nghe tai này lọt tai kia, dù sao nàng cũng không định dùng. “Để ta tiễn cô cô ra ngoài, Thái hậu nói muốn đến Càn Thanh Cung, ta cũng phải đến hầu hạ.” Giờ chuyện xuất cung nàng chỉ còn trông cậy vào quý nhân tỷ tỷ.
Vạn Tất chờ mong bao nhiêu, Diêu Hỷ trở lại hầu hạ vẫn là bộ dáng bình thường thì lại thất vọng bấy nhiêu.
Nguyên Thiến rốt cuộc có giảng rõ ràng không? Hay là tiểu lừa thiến thật sự ngốc đến không cứu nổi? Hoặc là ban ngày ngại ngùng, mấy chiêu mới học để dành đến tối mới thi triển? Nghĩ vậy Vạn Tất lại bắt đầu mong trời mau tối.
Tình cảm mà tiểu lừa thiến dành cho nàng đã chôn sâu trong lòng bấy lâu nay, hiện giờ danh chính ngôn thuận làm sủng nam của nàng rồi, còn giấu làm gì nữa chứ?
Sáng sớm vừa nói chuyện xong với Vạn Tất, sau đó là thượng triều, dùng bữa trưa, nửa ngày trôi qua mà không được nghỉ ngơi lấy một khắc, Minh Thành Đế vốn định tranh thủ nghỉ trưa một chút, nhưng rồi lại càng muốn trò chuyện với Lan quý nhân. Buổi chiều hắn còn một núi chính sự cần xử lý, còn phải triệu kiến mấy vị đại thần, thậm chí có thể bận tới tận đêm khuya.
Dù buổi tối không bận việc triều chính, hắn cũng không dám ở lại Càn Thanh Cung. Đêm tối mông lung, mỹ nhân kề cận, nhưng hắn lại chẳng thể làm gì. Mỗi lần hắn định chạm vào Lan quý nhân, nàng đều né tránh. Không phải e thẹn, cũng chẳng phải ghét bỏ, mà là bản năng phản ứng. Hắn từng hỏi, hỏi nàng vì sao đã mạo hiểm trở về bên hắn mà lại luôn tránh né.
Lan quý nhân chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Thần thiếp khi ở lãnh cung từng nghe nói hoàng thượng sống rất tốt, nay được ngày ngày nhìn thấy hoàng thượng là đủ rồi. Hoàng thượng vẫn như trước là tốt lắm rồi. Hoàng thất cần con cháu đông đúc, thần thiếp không dám vọng tưởng độc chiếm long thể, chỉ cần lòng của hoàng thượng là đủ.”
Nghe đến đó, hắn mới hiểu ra, thì ra là đang giận hắn. Lan quý nhân vừa vào lãnh cung không bao lâu, hắn liền sủng ái Dư mỹ nhân. Đối với hắn, ân sủng phi tần là chuyện đương nhiên, hắn là thiên tử, không cần phải kiềm chế bản thân. Nhưng Lan quý nhân yêu hắn sâu đậm như thế, chắc chắn là để tâm, không cho hắn chạm vào có lẽ vì chán ghét việc hắn đã chạm vào người khác.
Hắn không thiếu người thị tẩm, cũng chẳng cần miễn cưỡng Lan quý nhân. Như hiện tại, đánh cờ, trò chuyện cũng rất tốt rồi. Dù sao Lan quý nhân vẫn dịu dàng chu đáo với hắn, lòng cũng dành cho hắn. Nghĩ vậy, hắn thấy bản thân vẫn còn may mắn hơn tiên đế – người đã rơi vào tay Vạn Tất, con nha đầu điên khùng đó. Năm xưa, Vạn Tất từng nhiều lần nổi giận với tiên đế, đến khi tiên đế băng hà, nàng vẫn chưa từng thật lòng động tâm với ông.
Nếu tiên đế biết mình cuối cùng lại thua vào tay một tên tiểu thái giám, chắc sẽ tức đến đội mồ sống lại!
Từ sau đêm đại hỏa ở Ninh An Cung, Đường Hoài Lễ chưa từng gặp lại Nguyên Thiến. Chuyện đi du hồ vốn đã hứa hẹn, cũng bị bỏ dở. Nghe nói Thái hậu nương nương lại đến, hắn còn ra cửa chờ, trông mong được thấy nàng. Kết quả đi theo bên Thái hậu vẫn là tên tiểu thái giám họ Diêu kia, chứ không phải Nguyên Thiến, khiến Đường Hoài Lễ hơi thất vọng. Trước đây hắn còn rất mong Thái hậu đến Càn Thanh Cung để nói chuyện với hoàng thượng cơ mà.
“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương giá lâm.”
Vừa dứt lời, Vạn Tất đã khoác tay Diêu Hỷ bước vào đại điện. Vừa vào đã thấy Lan quý nhân đang đánh cờ với Minh Thành Đế, nàng liền kéo tay Diêu Hỷ tới trước mặt hoàng đế, cười nói: “Hoàng thượng chẳng phải nói sẽ giúp ai gia xem thử sao? Người ai gia mang đến rồi đây.”
Lan quý nhân đứng dậy hành lễ với Thái hậu, tay vẫn cầm quân cờ đang dở. Nhìn thấy đệ đệ thay bỏ y phục thái giám, vận y phục công tử, sống mũi nàng cay xè, tâm tư cũng chộn rộn. Vì phân tâm nên quân cờ trên tay cũng lỡ rơi xuống đất. Nếu Diêu gia không gặp biến cố, đệ đệ nàng hẳn luôn giữ dáng vẻ như vậy, có lẽ còn đã đính hôn với tiểu thư nhà nào rồi.
“Đây là thái giám mà Thái hậu vừa ý, còn thu làm sủng nam?” Minh Thành Đế nhìn thân thể gầy gò của Diêu Hỷ, không khỏi cau mày.
Tướng mạo thì đúng là tuấn tú, thậm chí có vài phần tương tự Lan quý nhân, nhưng vóc dáng lại thấp hơn các thái giám khác, thân hình mảnh mai, cử chỉ lại giống hệt một cô nương. Nếu người trước mặt là nữ tử, hắn nhất định sẽ khen vài câu. Nhưng gương mặt và dáng người thế này mà lại là nam nhân thì bao nhiêu ưu điểm bỗng hóa khuyết điểm cả rồi.
“Ờ…” Minh Thành Đế nhất thời không biết nên đánh giá thế nào. Hắn cảm thấy ánh mắt của Vạn Tất tệ đến mức này, không để mắt đến Tiên Đế hay hắn ngược lại lại là lời khẳng định với phụ tử bọn họ. Cũng chẳng trách Tiên Đế có cố gắng thế nào cũng vô ích, thì ra khẩu vị của Vạn Tất là như vậy, thích kiểu tiểu nha đầu ẻo lả nữ tính.
Diêu Song Lan tận tai nghe thấy Hoàng thượng nói đệ đệ mình là sủng nam của Thái hậu nương nương, lại còn tận mắt thấy ánh mắt mập mờ của Thái hậu nhìn về phía đệ đệ. Long Nghi à Long Nghi! Diêu Song Lan đau lòng nhìn đệ đệ mình thành món đồ chơi trong tay Thái hậu, nàng nhìn sang thì thấy đệ đệ cũng đang buồn bã nhìn lại mình, càng thêm xót xa.
Vạn Tất vừa trò chuyện với Minh Thành Đế, ánh mắt lại lén liếc về phía Lan quý nhân. Ô kìa! Tiểu yêu tinh kia mặt trắng bệch cả ra, nhìn cái dáng vẻ đau lòng ấy, quả nhiên là còn đang nhớ nhung tiểu lừa thiến nhà nàng. “Tiểu Diêu tử!” Vạn Tất nhìn Lan quý nhân, bảo Diêu Hỷ: “Tới bóc cho ai gia trái vải ăn.”
Diêu Hỷ đành đi tới bên giá rửa tay sau lưng Lan quý nhân, rửa tay bằng nước sạch rồi chọn một quả vải trên đĩa hoa quả, cẩn thận bóc vỏ xong đưa đến bên miệng Thái hậu, cúi người nói: “Mời nương nương dùng.”
Vạn Tất cực kỳ cố ý đưa tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Diêu Hỷ, liếc Lan quý nhân bằng ánh mắt tà khí rồi há miệng ngậm lấy trái vải, đầu lưỡi còn cố tình liếm nhẹ ngón tay Diêu Hỷ còn dính nước vải. Sau khi ăn hết phần thịt quả, nàng lại quyến rũ nhả hạt vải vào lòng bàn tay Diêu Hỷ.
Diêu Hỷ mồ hôi lạnh toát cả người. Trước mặt Hoàng thượng đấy ạ, nương nương người có thể đừng quá phóng túng như vậy được không? Nếu bị Hoàng thượng cho là nàng dụ dỗ Thái hậu phản bội Tiên Đế, nàng chắc chắn sẽ mất đầu!
Minh Thành Đế lần đầu tiên thấy Vạn Tất ra vẻ như thế, suýt nữa nôn cả bữa trưa vừa ăn xong. Có lẽ đây chính là khác biệt giữa nữ nhân và người thân. Nếu là phi tần trong hậu cung làm như vậy, hắn còn thấy có phần quyến rũ, nhưng Vạn Tất mà làm thì… ngoài cảm giác buồn nôn, hắn còn thấy hơi muốn đánh người! Con tiểu nha đầu điên này, lại phát bệnh gì nữa rồi?
Diêu Song Lan quay mặt đi, không nỡ nhìn tiếp. Trong mắt người khác, đây là Thái hậu đang sủng ái Diêu công công, nhưng trong mắt nàng thì đây là sự sỉ nhục dành cho đệ đệ. Điều nàng lo nhất là sau khi đệ đệ bị Thái hậu thu dụng, muốn quang minh chính đại rời cung sẽ khó hơn nhiều. Thái hậu có thể sẽ thả một nô tài rời cung, nhưng tuyệt đối sẽ không thả một sủng nam ra ngoài.
Diêu Hỷ chẳng có cơ hội nói chuyện với Lan quý nhân, nhưng nếu tối nay không đi thì sẽ không kịp nữa. Nguyên Thiến cô cô tìm nàng chắc chắn là do Thái hậu hạ chỉ. Những chiêu thức mà Nguyên Thiến cô cô nói rõ ràng là để nàng hầu hạ Thái hậu đêm nay mà!
“Các ngươi lui xuống trước đi. Trẫm có chuyện muốn nói với Thái hậu.” Minh Thành Đế lên tiếng bảo mọi người lui ra.
Diêu Hỷ đang lo không có cơ hội nói chuyện với Lan quý nhân thì cơ hội đã đến. Nàng đi cùng mọi người rời điện, cố ý đi thật chậm, chờ Lan quý nhân bước đến gần.
Diêu Song Lan hiểu ý, cáo lui với Hoàng thượng và Thái hậu rồi bước nhanh vài bước đuổi kịp Diêu Hỷ. Các cung nữ thái giám khác đã bước nhanh về phía trước, Diêu Song Lan sau khi bắt kịp Diêu Hỷ liền chậm rãi bước đi bên cạnh.
Cơ hội hiếm có, Diêu Hỷ vội vàng nói: “Quý nhân, trước đêm nay thần phải rời khỏi hoàng cung.” Nàng vẫn không dám gọi Lan quý nhân là tỷ tỷ, nàng định sẽ để lại thư cho Lan quý nhân trước khi đi, nói rõ tất cả những điều mình biết.
“Gặp nhau ở cung của Long Nghi, ta sẽ luôn chờ.” Diêu Song Lan nói nhanh một câu rồi bước lên trước. Nói chuyện ở chỗ này quá nguy hiểm, nàng không thể để người khác phát hiện nàng và đệ đệ giao tiếp quá nhiều.
Trong đại điện, Vạn Tất hỏi Minh Thành Đế: “Hoàng thượng có chuyện gì muốn nói với ai gia?”
“Sáng nay, Dương Kỳ Thương xin trẫm và Thái hậu gia hạn thêm ba ngày.” Minh Thành Đế nói: “Trẫm chưa đồng ý ngay, bảo sẽ hỏi xem ý Thái hậu thế nào, dù sao cũng là thích khách tiến vào Ninh An Cung.”
“Có thể.” Vạn Tất gật đầu: “Để Chu gia vinh hiển thêm hai ngày nữa đi!”
“Thái hậu thật sự xác định là Chu gia sao?” Trong lòng Minh Thành Đế thật ra có phần không dễ chịu. Hắn và hoàng hậu là vợ chồng nhiều năm, Chu Hướng Xương cũng là lão thần hai triều.
“Mười phần thì tám chín phần là vậy! Chân tướng thế nào cứ chờ kết quả điều tra của Dương Kỳ Thương là rõ, sẽ không làm oan cho Chu gia đâu.” Vạn Tất buồn chán lấy tay khẩy những quân cờ trên bàn.
Minh Thành Đế vội vàng đưa tay ngăn lại, tiếc là ván cờ đã loạn. “Còn chưa chơi xong đâu! Trẫm vừa mới sắp thắng rồi.”
“Ngươi là quân trắng?” Vạn Tất nhặt lên một quân trắng, trên mặt lộ vẻ tán thưởng, kỹ nghệ đánh cờ của Hoàng đế quả nhiên tiến bộ.
Minh Thành Đế chột dạ đáp: “Quân đen…”
“Xì~” Vạn Tất cười trêu: “Hoàng thượng cũng thật biết nói. Rõ ràng sắp thắng là quân trắng, hơn nữa nếu không phải người ta cứ nhường mãi, hoàng thượng đã sớm thua rồi.”
Hai người đang trò chuyện cười đùa, bỗng nhiên ngoài điện vang lên tiếng gọi lớn của Đường Hoài Lễ: “Hoàng thượng, có chuyện lớn không hay rồi, Lâm Chiêu nghi xảy ra chuyện!”
Nét cười trên mặt Minh Thành Đế và Vạn Tất đều biến mất. Con nối dõi của Minh Thành Đế vốn không nhiều, điều này cũng bởi số người được sủng hạnh ít, nên đứa bé trong bụng Lâm Chiêu nghi được hắn vô cùng xem trọng. Vạn Tất coi Minh Thành Đế như con ruột, tự nhiên cũng coi đứa nhỏ trong bụng Lâm Chiêu nghi là cháu ruột của mình, nghe nói có chuyện xảy ra, nàng lập tức theo đến hiện trường.
Đường Hoài Lễ dìu Minh Thành Đế, Diêu Hỷ thì đỡ lấy Thái hậu, ngay cả Lan quý nhân cũng cùng theo sau.
Thái y đã đến từ trước, thấy Hoàng thượng và Thái hậu tới liền quỳ xuống, lắc đầu: “Lâm Chiêu nghi và tiểu hoàng tử đều không cứu được rồi.”
Lâm Chiêu nghi nằm yên bình trên giường, gương mặt an nhiên, bàn tay trắng xanh khép lại đặt trên bụng hơi nhô lên, chiếc áo tay rộng màu hương thu dệt kim hình linh thú càng tôn lên làn da trắng bệch của nàng. Không biết là do chất vải làm nổi bật, hay người chết vốn dĩ đã trắng đến vậy.
Diêu Hỷ không dám nhìn vào mặt Lâm Chiêu nghi. Khi một người còn sống chỉ mới hôm qua vẫn có thể cười, có thể giận, có thể mắng bạn vài câu, mà hôm nay đã nằm yên lặng không chút sinh khí như vậy, cảnh tượng này trở nên đặc biệt chấn động lòng người.
“Nói đi! Làm sao mà chết?” Minh Thành Đế dìu Vạn Tất cùng ngồi xuống ghế bên giường, giọng vì đau thương mà lộ vẻ mệt mỏi vô lực.
“Trúng độc!” Thái y trả lời đầy chắc chắn.
Minh Thành Đế run rẩy siết chặt tay Vạn Tất, nghiến răng nói: “Phong cung! Lập tức điều tra cho trẫm!”
Vạn Tất đau lòng nắm lại tay Minh Thành Đế, nghiêm giọng ra lệnh: “Ăn cái gì, uống cái gì, dùng cái gì, ngửi cái gì, toàn bộ đều phải tra rõ ràng cho ai gia! Thái y, ngươi đi theo cùng, xem là trúng loại độc gì, nguyên nhân trúng độc, trúng vào lúc nào! Còn nữa, toàn bộ nô tài trong cung đều phải lục soát người, từng căn phòng cũng phải kiểm tra kỹ!”
“Vi thần tuân chỉ.” Thái y lĩnh mệnh lui xuống.
Hoàng hậu Chu thị đến chậm một bước, lúc nàng đến thì cửa cung của Lâm Chiêu nghi đã bị phong kín, đợi người mở cửa nàng mới được vào. Vừa bước vào tẩm điện của Lâm Chiêu nghi, thấy Hoàng thượng và Thái hậu đều ở đó, Chu thị vội vàng hành lễ. Lúc đứng dậy, nàng liếc nhìn Vạn Tất một cái, rồi lập tức hoảng sợ mà dời ánh mắt.
Phụ thân để lại cho nàng không nhiều thời gian để giết Vạn Tất nữa rồi.
Nàng đã không còn đường lui, kể từ khi phụ thân phái thích khách tiến vào Ninh An Cung, nàng đã không còn lối thoát. Dương Kỳ Thương tra ra chân tướng chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó Thái hậu nhất định sẽ không tha cho Chu gia, thậm chí sẽ không tha cho nàng. Thích khách Chu gia phái đến có thể trà trộn vào hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, Thái hậu có nghi ngờ nàng thông đồng với phụ thân để dẫn thích khách vào cung cũng không có gì lạ.
Phải giết, nhưng giết bằng cách nào?
Chu thị hành lễ xong nhìn về phía Lâm Chiêu nghi đang nằm trên giường. Lâm Chiêu nghi chết đối với nàng mà nói chỉ có lợi không có hại, ngay cả giả vờ đau buồn nàng cũng khó mà làm ra vẻ.
Một lát sau, hai thái giám đi theo Minh Thành Đế từ Càn Thanh Cung đến bẩm báo, áp giải một tên thái giám trong cung của Lâm Chiêu nghi vào: “Khải bẩm Hoàng thượng, tên thái giám này toan trèo tường bỏ trốn, đã bị nô tài bắt lại.”
“Là kẻ hạ độc sao?” Ánh mắt Minh Thành Đế lạnh xuống.
“Nô tài không rõ. Nhưng mà…” Hai thái giám nhìn nhau, như có điều khó nói.
“Nói!” Minh Thành Đế quát lớn.
Trong hai người, thái giám lớn tuổi hơn run rẩy cúi đầu đáp: “Khải bẩm Hoàng thượng. Thái hậu nương nương sai nô tài lục soát người trong cung này, khi đến lượt thái giám kia thì hắn đột nhiên phát điên toan trèo tường bỏ chạy. Nô tài đuổi theo chỉ kịp túm lấy ống quần của hắn… không cẩn thận làm tuột luôn cả quần hắn.”
Thái giám kia nói vòng vo hồi lâu mới vào đúng trọng tâm: “Tên này là giả thái giám chưa bị tịnh thân!”
Minh Thành Đế trầm mặc hồi lâu. Nỗi bi thương vừa rồi nhạt đi, thay vào đó là cơn phẫn nộ bùng lên dữ dội.
Hắn chỉ từng sủng hạnh Lâm Chiêu nghi một lần, nàng liền mang thai. Giờ nghĩ lại, đứa nhỏ kia có thật là của hắn hay không cũng khó nói. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả chuyện hạ độc. Thái giám trong cung mỗi ba năm đều kiểm tra một lần, chính là để đề phòng kẻ chưa tịnh thân hoặc đã tịnh thân nhưng mọc lại, gây rối trong hậu cung. Không ngờ lại có kẻ lọt lưới!
Minh Thành Đế không khỏi rùng mình. Trong hậu cung có biết bao thái giám, lỡ như còn vài tên giữ lại “gốc rễ”…
“Truyền chỉ của trẫm! Lập tức gọi toàn bộ thái giám đứng theo danh sách tại các viện trong các cung! Đường Hoài Lễ! Ngươi đích thân bố trí người đáng tin đi từng nơi kiểm tra kỹ càng! Nếu còn kẻ nào lọt lưới, trẫm sẽ hỏi tội ngươi!” Minh Thành Đế chỉ vào tên giả thái giám đang bị áp giải: “Lôi súc sinh này đi tra khảo nghiêm ngặt! Xem hắn với Lâm thị có gian tình hay không! Chuyện hạ độc tạm gác lại, trước hết tra hết toàn bộ thái giám nơi đây, kẻ nào chưa tịnh thân lập tức bắt lại hết!”
Diêu Hỷ đang yên lặng đứng sau lưng Thái hậu, nghe xong chiếu chỉ của Hoàng thượng mà lòng lạnh toát.
Thái hậu nhất định sẽ nghĩ kiểm tra thân thể chẳng có gì nghiêm trọng, sẽ không giúp nàng. Lan quý nhân tưởng nàng là công tử họ Diêu đã làm thái giám, càng không thể giúp nàng. Giả thái giám tư thông với phi tần, đây là tội lớn ngập trời, những lý do nàng từng lấy ra lừa được Thái hậu lòng dạ mềm yếu, giờ đối mặt với đại sự như thế này, hoàn toàn không thể cứu nổi.