Chương 67
Lục Phúc vốn định sau khi hạ ca thì quay về tư gia ngoài cung. Trước đó không lâu hắn dùng số bạc tích góp được sau khi điều vào Tư Uyển Cục để mua nhà cưới thê tử. Hiện tại hai người đang trong thời kỳ tân hôn ngọt ngào, hắn ngày trước nhàn rỗi thì thích ở lì trong nha môn, giờ có chút thời gian là vội vã chạy về nhà.
Thê tử hắn cũng là con nhà nghèo khổ, không chê hắn là thái giám, lại còn đối xử với hắn cực kỳ tốt. Vợ chồng con cái, lửa ấm giường êm, bọn họ chỉ còn thiếu một đứa con, đã tính sau này sẽ nhận nuôi một đôi cô nhi.
Lục Phúc đã chịu khổ suốt ba mươi năm, mãi mới đợi được đến những ngày lành như hiện tại. Chờ có con rồi, cuộc sống hẳn sẽ càng tốt đẹp hơn. Sau khi thành gia, điều hắn quan tâm nhất không còn là bản thân nữa, mà là người nhà. Để giữ được cuộc sống này, có vài tai họa ngầm hắn buộc phải trừ bỏ.
Mối họa đó chính là — Diêu Hỷ!
Phía Mạnh công công tạm thời chưa có động tĩnh, nhưng hắn hiểu rất rõ, một khi Mạnh công công ra tay thì ắt là kinh thiên động địa, mà người đầu tiên bị đẩy ra chịu tội rất có thể chính là hắn. Hắn không biết Mạnh công công đang âm thầm mưu tính điều gì, nhưng hắn cũng không quan tâm. Năm đó hắn quy phục Mạnh công công là để thăng tiến kiếm bạc, hiện tại phản bội Mạnh công công là để giữ được cuộc sống bình yên.
Nếu Diêu Hỷ gặp chuyện, chắc chắn sẽ khai ra hắn. Tới lúc đó thì hối cũng không kịp. Hắn vẫn luôn cho người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Diêu Hỷ. Sau khi Diêu Hỷ chuyển sang hầu hạ Thái hậu, hắn không thể tiếp tục giám sát, nhưng chuyện Diêu Hỷ từng quay lại Tư Uyển Cục, lại còn giúp một thái giám già mang vải thiều đến cung của Lâm Chiêu nghi, hắn đều nắm rõ.
Sau khi nhận được tin, hắn liền ra lệnh cho thái giám bên người Lâm Chiêu nghi hạ độc. Làm việc ở Tư Uyển Cục có cái lợi, không chỉ nắm trong tay quyền điều phối thái giám, còn nắm được không ít nhược điểm của họ. Muốn sai khiến ai, chỉ cần đe dọa một chút là xong.
Việc trừ bỏ Diêu Hỷ chỉ có thể dùng cách vòng vo. Diêu Hỷ ăn ở đều theo sát Thái hậu, hắn không có cơ hội ra tay. Hắn còn nghe nói Diêu Hỷ vừa được Thái hậu thu làm nam sủng, nếu đột nhiên chết một cách bất thường, Thái hậu nhất định sẽ truy tra đến cùng.
Nhưng nếu đổ tội hạ độc lên người Diêu Hỷ, lại có thêm thái giám đứng ra làm chứng, Diêu Hỷ không cãi được tất sẽ bị xử tử. Cái chết của hoàng tự là chuyện lớn, Thái hậu cũng không thể bảo vệ nổi Diêu Hỷ. Một khi Diêu Hỷ chết, hắn và Mạnh công công trong chuyện kia cũng liền có thể phủi sạch quan hệ.
Đáng tiếc mưu tính không bằng trời tính!
Ai mà ngờ cung của Lâm Chiêu nghi lại bị phát hiện ra có giả thái giám. Hoàng thượng tức giận ban lệnh toàn cung thái giám đều phải kiểm thân, không chỉ người trong cung mà cả thái giám trong nha môn cũng phải kiểm tra.
Diêu Hỷ là người chưa từng bị dao cắt, chuyện này mà bị kiểm tra ra thì chắc chắn lộ. Một khi bị tra ra Diêu Hỷ vào cung bằng cách nào, hắn coi như xong đời!
Cung đã bị phong, tình hình bên cung Lâm Chiêu nghi ra sao hắn cũng không biết. Hắn còn sợ thái giám phụ trách hạ độc không chịu nổi tra tấn mà khai hắn ra, không những không hại được Diêu Hỷ, lại còn liên lụy chính mình.
Lục Phúc hối đến xanh mặt, hối hận vì mình đã lo chuyện bao đồng.
Diêu Hỷ bị tra ra là giả thái giám, khai hắn ra — chết.
Thái giám hạ độc bị thẩm tra, khai hắn ra — cũng chết.
Mạnh công công nếu biết thân phận của Diêu Hỷ bị bại lộ, sợ bị liên lụy mà sai người giết hắn diệt khẩu — vẫn là chết.
Lục Phúc rã rời ngồi bên án thư trong công sự phòng của Tư Uyển Cục. Trước mặt là chiếc hộp đựng cơm trống trơn — sáng nay thê tử sợ cơm canh nha môn không hợp khẩu vị, cố ý làm cho hắn mang theo ăn trưa. Hắn biết rõ đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng ngay cả muốn trốn cũng không trốn nổi. Đã lập gia đình, hắn không thể bỏ lại thê tử mà chạy trốn một mình. Hơn nữa toàn bộ Tư Uyển Cục đều phải chờ người bên Ty Lễ Giám đến kiểm tra từng người một, việc này chưa xong ai cũng không thể rời khỏi.
Diêu Hỷ về lại trực phòng, múc nước thay y phục, tắm rửa sạch sẽ xong cũng không vội qua đại điện hầu hạ. Nàng kéo ghế ngồi vào trước bàn, lấy bộ văn phòng tứ bảo Thái hậu ban thưởng ra bắt đầu viết thư.
Một bức gửi cho Thái hậu nương nương, tạ ơn người đã thương yêu nàng trong khoảng thời gian qua. Trước khi đi, chỉ cần để lại bức thư này trong trực phòng là được.
Một bức khác là gửi cho Lan quý nhân, nói rõ nàng không phải là Diêu công tử, cũng kể lại chuyện năm đó nàng bị đưa vào cung ra sao. Sau khi xuất cung sẽ nhờ Long Nghi công chúa chuyển thư đến tay Lan quý nhân.
Chờ mực khô, Diêu Hỷ gấp thư cất kỹ trong ngực áo. Tập ngân phiếu dày cộp kia nàng cũng mang theo bên mình, sợ tối nay đi vội không kịp thu dọn.
Trên cuộn giấy Long Nghi công chúa đưa có viết: nếu trước khi khóa cổng cung không kịp ra ngoài, thì phải chờ đến giờ Dần khi cửa cung mở lại. Cổng cung sẽ khóa vào giờ Dậu ba khắc, Thái hậu nương nương chắc chắn không ngủ sớm như vậy, hành động nửa đêm khả năng cao hơn. Đợi nương nương ngủ rồi, nàng sẽ đến Long Nghi công chúa cung thay y phục cung nữ, sau đó cùng công chúa ngồi kiệu rời cung.
Nghĩ tới đây, nàng thấy xuất cung thật sự đã ở ngay trước mắt.
Chỉ là, vào lúc nhạy cảm như thế này đột nhiên rời đi, hoàng thượng nhất định sẽ nghi ngờ nàng là thái giám giả. Có khi còn liên lụy đến Thái hậu đã giúp nàng tránh việc kiểm thân, và Long Nghi công chúa đã đưa nàng xuất cung? Tâm tình Diêu Hỷ trở nên nặng nề.
Nàng vỗ mông đứng dậy rời đi, nhưng lại để lại một mớ hỗn độn cho những người quan tâm và giúp đỡ nàng. Nhưng Thái hậu và công chúa đều là người nhà của hoàng thượng, cùng lắm hoàng thượng giận dữ chứ không đến mức làm khó họ. Vẫn là nên đi! Không đi chắc chắn sẽ mất mạng trong cung này.
Sau khi thu dọn xong, nàng đem nước dính máu đi đổ. Vừa quay lại trực phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Đây đây!” Nàng tháo then cửa ra mở, thấy bên ngoài là mấy công công từ Càn Thanh cung tới.
Công công đi đầu mặt mày phúc hậu nói: “Diêu công công, theo chúng ta một chuyến, hoàng thượng có lời mời!”
Diêu Hỷ tưởng hoàng thượng vẫn còn chưa yên tâm, lại phái người tới muốn kiểm tra thân thể nàng. Chuyện này nàng không cãi được, chỉ còn cách cầu cứu Thái hậu, liền nói với các công công: “Mấy vị công công chờ một chút, để ta đi bẩm Thái hậu nương nương một tiếng.” Nói xong liền vòng qua mấy người đó, chạy như bay vào đại điện.
Vạn Tất thấy tiểu lừa thiến hớt hải chạy nhảy vào đại điện thì lòng liền thắt lại. Bước chân nàng ấy bước lớn như vậy, miệng vết thương chắc chắn nứt thêm rồi, không chảy máu đến chết chứ?
“Đi chậm thôi!” Vạn Tất lo lắng nhìn chằm chằm vào nơi máu thấm ra đầy quần của Diêu Hỷ, nói: “Cầm máu chưa? Có cần truyền thái y đến xem không?” Nàng cảm thấy tiểu lừa thiến chắc chắn bị bọn buôn người cho uống nhầm thuốc, đầu óc thành ra ngu ngốc. Nàng chỉ chạm nhẹ qua lớp quần mà đầu ngón tay đã dính máu, vết thương đó phải lớn thế nào cơ chứ? Thế mà còn không chịu để đại phu xem, đúng là bản tính lừa bướng!
Diêu Hỷ gật đầu, uất ức nói: “Nương nương, công công bên Càn Thanh cung muốn dẫn nô tài đi kiểm thân. Nô tài vừa dùng vải băng lại miệng vết thương, thật sự không tiện tháo ra.” Đúng là kỳ kinh đến quá đúng lúc. Không những dẹp luôn ý định thị tẩm của Thái hậu nương nương, mà còn giúp nàng có lý do từ chối kiểm tra.
“Xem ra hắn không chịu buông tha rồi.” Vạn Tất đưa tay ra, Diêu Hỷ vội vàng đưa cánh tay lót vào cho Thái hậu đỡ.
Vạn Tất cúi đầu liếc nhìn cánh tay tiểu lừa thiến, rồi lại rút tay về, tự mình bước qua ngưỡng cửa ra khỏi đại điện. Nàng thật sự bị thân thể tiểu lừa thiến dọa sợ. Chạm nhẹ một cái đã chảy máu nhiều như vậy, dọa đến mức nàng giờ còn không dám đụng vào. Tiểu lừa thiến này đúng là nam sủng vô dụng nhất trong lịch sử. Là thái giám thì thôi đi, lại còn là một thái giám toàn thân bệnh tật, đụng nhẹ là vỡ vụn.
Vài công công của Càn Thanh cung đang quỳ chờ dưới bậc thềm trước đại điện, thấy Thái hậu nương nương ra liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô tài tham kiến Thái hậu nương nương.”
“Nghe nói các ngươi muốn dẫn Diêu Hỷ đi?” Vạn Tất lạnh mặt nói.
Mấy công công vẫn quỳ không dám đứng dậy, tên cầm đầu dè dặt đáp: “Bẩm nương nương, là ý chỉ của hoàng thượng. Chuyện Lâm Chiêu nghi trúng độc đã tra rõ, là do ăn phải vải mà Tư Uyển Cục đưa đến. Thái giám bên cạnh Lâm Chiêu nghi nói, chỗ vải kia là do Diêu công công đưa đến. Hoàng thượng mới sai nô tài đến, muốn mời Diêu công công qua hỏi vài câu.”
Vạn Tất liếc nhìn Diêu Hỷ bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Vải đúng là ngươi đưa?”
Diêu Hỷ đứng một bên nghe đến ngây người. Vải có độc? Vận đen của nàng là kiểu gì thế không biết! Nghe nương nương hỏi, nàng không dám nói dối, thành thật khai: “Là nô tài đưa. Trước đó cũng đã thưa với nương nương, nói là tiện đường giúp lão thái giám bên Tư Uyển Cục mang vào, đợi Lâm Chiêu nghi thức dậy sẽ chuyển giao. Còn vì chuyện của Vân Hương mà đánh nhau một trận với thái giám trong cung của Chiêu nghi nữa.”
“Đó là việc của ngươi sao? Hay ngươi ở Tư Uyển Cục lâu ngày rồi nghiện làm việc luôn rồi hả?” Vạn Tất lườm Diêu Hỷ một cái. Nàng không tin Diêu Hỷ hạ độc. Tiểu lừa thiến này không chỉ nhát cáy, mà còn không có động cơ gây án. Nhưng chuyện này có liên quan ít nhiều đến tiểu lừa thiến, hoàng thượng sai người đến hỏi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hoàng thượng vì nể mặt nàng nên chắc sẽ không động đến hình, nhưng tra hỏi bao lâu thì không nói chắc được, thân thể tiểu lừa thiến lại đang mang thương tích, sợ là chịu không nổi. Vạn Tất nhìn Diêu Hỷ, nghiêm túc hỏi: “Là ngươi hạ độc à?”
Chưa đợi Diêu Hỷ đáp, Vạn Tất đã lạnh giọng cảnh cáo: “Ai gia khuyên ngươi nên nói thật. Nếu dám nói dối, không cần hoàng thượng ra tay, ai gia là người đầu tiên không tha cho ngươi.”
Diêu Hỷ vẻ mặt vô tội nói: “Nô tài thật sự không biết gì cả. Chỗ vải đó chỉ là tiện đường giúp lão thái giám mang vào, nô tài tuyệt đối không hề động tay động chân vào.”
“Được. Ai gia tin ngươi.” Vạn Tất nói với mấy công công của Càn Thanh cung: “Về bẩm lại với hoàng thượng, có chứng cứ rồi hãy đến đòi người của ai gia.” Nói rồi xoay người dẫn Diêu Hỷ vào trong đại điện.
Diêu Hỷ đi theo sau lưng Thái hậu nương nương, nhìn bóng lưng người mà trong lòng không nói nên lời cảm kích. Những chuyện với nàng là long trời lở đất, đến bên nương nương chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết. Nàng vừa cảm động lại vừa thấy hổ thẹn, nương nương tin nàng như vậy, mà nàng lại giấu người quá nhiều chuyện.
“Đa tạ nương nương tin tưởng nô tài.” Diêu Hỷ giúp Thái hậu trải lại đệm gấm trên ghế, định đỡ nương nương ngồi xuống, nhưng tay nàng còn chưa chạm vào đã thấy Thái hậu bất chợt rụt tay lại. Thái hậu thật sự từ biểu cảm đến hành động đều lộ rõ sự chán ghét nàng… Quá đáng vậy luôn hả? Mới chảy tí máu thôi mà? Mấy hôm trước còn chết sống đòi thu người ta làm nam sủng, giờ thấy có tí máu là lật mặt chán ghét?
Vạn Tất cảnh giác không cho Diêu Hỷ đụng vào: “Ai gia không cần ngươi hầu hạ, ngươi qua bên kia ngồi xa một chút, chúng ta nói chuyện thôi.”
Hiện tại nàng có cảm giác rất phức tạp với tiểu lừa thiến. Nàng vẫn thích tiểu lừa thiến đấy, nhưng lại sợ thân thể của hắn. Trước kia cũng có sợ có ghét, nhưng nỗi sợ chưa xác định ấy dễ bị gương mặt đẹp của hắn che lấp. Bây giờ thì không, nàng cứ nghĩ đến thân thể của tiểu lừa thiến là lại nhớ đến cả bàn tay dính đầy máu ban nãy. Cũng may lúc đó nàng chưa lột quần tiểu lừa thiến, không thì chắc nàng sẽ ghê sợ đến mức muốn ném hắn trả về Tư Uyển Cục luôn rồi.
Thấy Thái hậu nương nương nhìn nàng như thể né tránh tai họa, Diêu Hỷ trong lòng vui như mở hội.
Không ngờ cũng có ngày Thái hậu nương nương sợ nàng. Đúng là phong thủy luân chuyển mà! Trước kia lúc nào cũng là Thái hậu trêu chọc nàng, dọa nạt nàng, chẳng ngờ đến trước khi rời cung còn có cơ hội gỡ gạc lại một ván. Ha ha ha ha ha…
Diêu Hỷ không những không đứng xa ra, mà còn chủ động xáp lại gần, đứng sau lưng Thái hậu xoa vai cho người, vừa làm vừa nói: “Nô tài không đi. Nô tài còn phải hầu hạ nương nương mà!” Nói xong liền không nhịn được mà cúi đầu cười lén. Tay nàng vừa đặt lên vai nương nương, bờ vai nhỏ xíu kia lập tức co lại đầy bất an.
“Không cần!” Vạn Tất cau mày xoay vai né tránh, lạnh mặt nói: “Không muốn chết thì mau dẹp cái móng vuốt của ngươi khỏi người ai gia!”
Lời này nếu là lúc trước nói ra thì có thể dọa được nàng, giờ chẳng hù nổi nữa rồi. Bởi vì nàng dần cảm nhận được rằng nương nương thật sự đau nàng, cũng thật lòng để tâm đến nàng, không nỡ phạt cũng không nỡ thấy nàng chết. Có lẽ đây là cái gọi là “sủng sinh kiêu” chăng?
Diêu Hỷ chẳng những không rút tay, mà còn cúi người vòng tay ôm lấy cổ Thái hậu từ phía sau, áp mặt vào bên tai người thì thầm: “Nương nương chẳng phải muốn nô tài thị tẩm sao?” Diêu Hỷ thầm may mắn vì mình không phải là người ngoài nhìn vào, nếu không chắc sẽ tự bị bản thân làm cho buồn nôn mà nôn ra mất.
“Cút!” Vạn Tất nổi da gà khắp người. Nàng thật sự không có nổi một chút khẩu vị nào với thân thể của Diêu Hỷ. Nếu sớm biết chỗ đó dễ nứt ra đến thế, nàng tuyệt đối đã chẳng có ý định thu tiểu lừa thiến này làm nam sủng. “Ngươi chán sống rồi hả?” Vạn Tất nghiến răng quay đầu lại trừng mắt nhìn Diêu Hỷ.
“Nô tài là nam sủng của nương nương, hầu hạ nương nương là bổn phận của nô tài.” Diêu Hỷ vừa nói vừa vòng ra trước ghế, dám cả gan một mông ngồi thẳng vào lòng Thái hậu nương nương.
Vạn Tất trợn tròn mắt. Nàng vừa nghĩ đến cái vết thương kia chảy máu không ngừng, liền có cảm giác quần áo của mình đã bị máu thấm ướt. “Ngươi—!” Vạn Tất vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với gương mặt bối rối của Diêu Hỷ.
Diêu Hỷ thấy Thái hậu thật sự nổi giận, lập tức nhũn như chi chi. Nàng thật sự rất sợ nương nương, sợ người hoặc là cưỡng nàng, hoặc là giết nàng. Sắp xuất cung rồi chẳng lẽ lại vì một trò đùa dai mà mất mạng sao?
“Nô tài đáng chết!” Diêu Hỷ lúng túng muốn đứng dậy, nhưng không vững trọng tâm, lảo đảo mãi vẫn không đứng lên được, ngược lại còn ngồi sâu hơn vào lòng Thái hậu.
“Tiểu Diêu tử!” Giọng Vạn Tất đầy bất mãn.
“Dạ dạ.”
“Chân ai gia tê rồi!” Vạn Tất trừng mắt nhìn Diêu Hỷ vẫn còn mặt dày ngồi trên người mình.
Diêu Hỷ vội vàng vịn mép bàn đứng lên, rồi quỳ một gối xuống bên cạnh nàng nói: “Nô tài xoa bóp cho nương nương.”
“Cút đi! Ngày mai gọi Phó thái y đến xem vết thương cho ngươi!”
Nghe nương nương nhắc đến chuyện ngày mai, Diêu Hỷ cúi đầu đầy áy náy.
Đêm nay qua đi, nàng và nương nương chính là vĩnh biệt. Nghĩ đến đó, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác chua xót, mắt cũng dần dần phủ một tầng sương mờ.
Lưu Hiền phi ném bản kinh văn vừa chép xong vào lò hương thiêu rụi, sau đó lấy khăn tay ra ôm lấy bài vị đang đặt trên án thờ, lau chùi sạch sẽ rồi cẩn thận đặt lại về chỗ cũ.
Cô cô đứng bên dường như có chuyện muốn bẩm báo.
Lưu Hiền phi đưa ngón trỏ đặt lên môi, lại chỉ vào bài vị trên án thờ rồi nói khẽ: “Ra ngoài nói đi! Đừng nói trước mặt hài tử.” Trong phòng này đang thờ linh vị của Cửu hoàng tử Phùng Duẫn — đứa con trai đoản mệnh của nàng. Hài tử đã mất được hai năm, vậy mà ngày nào nàng cũng đến trước linh vị tụng kinh niệm chú. Hài tử là bị hại chết, nàng sợ nếu không siêu độ, đứa nhỏ không thể tái sinh đầu thai.
“Nương nương, Hoàng thượng sai người đến cung ta kiểm tra thân thể toàn bộ thái giám.” Cô cô bẩm lại: “Là bởi trong cung của Lâm Chiêu nghi phát hiện một thái giám chưa đi tịnh thân, Hoàng thượng nghi ngờ đứa trẻ trong bụng Lâm Chiêu nghi không phải long chủng.”
“Có gì mà phải nghi với ngờ.” Lưu Hiền phi mặt lạnh nói: “Vốn dĩ đã là con hoang rồi. Làm sao có thể chỉ được Hoàng thượng sủng hạnh một lần mà mang thai được?” Nói xong liền quay về nằm trên tháp, vẫy tay ra hiệu cho cô cô đến đấm chân.
“Nương nương nói rất đúng.” Cô cô quỳ gối bên tháp, cúi đầu đáp lời.
“Bảo đám nô tài trong cung phối hợp cho tốt, đừng gây chuyện.” Lưu Hiền phi nhấc chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: “Đáng tiếc là, chứng minh đứa bé không phải của Hoàng thượng thì dễ, nhưng muốn chứng minh nó là của Hoàng thượng thì lại khó. Bổn cung nhớ hình như trong cung Hoàng hậu từng có một thái giám mất tích?”
“Nương nương muốn nói là…”
“Những ngày tốt đẹp của nàng ta cũng nên đến hồi kết rồi. Uẩn nhi không thể chết oan uổng như vậy được.” Sắc mặt Lưu Hiền phi vẫn như thường, nhưng trong mắt lại thoáng hiện một tia âm lãnh lạnh lẽo.