Chương 71
Diêu Hỷ nhân lúc quay về phòng trực rửa mặt chải đầu liền thay băng gạc mới, thu dọn xong xuôi thì đến phòng ăn hầu hạ Thái hậu nương nương dùng bữa sáng. Nương nương dường như nể tình nàng có công cứu giá nên không nổi giận vì chuyện nàng từng tìm cách trốn khỏi hoàng cung.
Đây là một dấu hiệu tốt.
Nếu nàng chịu ngọt miệng hơn chút, lại khổ sở kể lể vài câu, biết đâu có thể cầu xin Thái hậu nương nương cho nàng rời cung, như thế còn chắc ăn hơn là lén lút bỏ trốn. Nhưng trước khi nói đến chuyện đó, nàng còn phải cầu xin Thái hậu một chuyện khác—hỏi cho ra tung tích của tám vạn lượng ngân phiếu. Nghĩ đến đây, Diêu Hỷ cảm thấy bản thân có phần được voi đòi tiên, nương nương đã không chấp nhặt là lòng dạ rộng lượng lắm rồi, vậy mà nàng còn hết cái này đến cái kia.
Vừa vào đến phòng ăn, Diêu Hỷ đã đứng từ xa không dám bước tới gần. Tuy nương nương có căn dặn nàng rửa mặt xong thì đến hầu hạ, nhưng nàng vẫn nhớ như in vẻ mặt chán ghét lẫn e ngại của Thái hậu nương nương đối với nàng ngày hôm qua. Hiện tại có việc cần cầu xin, nàng không dám làm liều khiến nương nương lại chán ghét.
“Qua đây!” Vạn Tất ngẩng đầu liếc Diêu Hỷ một cái.
“Nô tài không dám.” Diêu Hỷ đứng yên, cúi đầu nói: “Nô tài trên người có thương tích, không dám làm nương nương sợ nữa…”
Khóe môi Vạn Tất hơi cong lên, nhưng lập tức nghiêm mặt lại nói: “Ai gia bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm theo.”
Nàng đôi lúc thấy Diêu Hỷ cãi lại mình cũng khá thú vị, nhưng lắm khi chỉ muốn sai bảo một chuyện nhỏ cũng phải dỗ dành, hù dọa đủ kiểu, thật đúng là phiền toái.
“Nô tài tuân chỉ.” Diêu Hỷ lúc này mới bước đến, đứng bên cạnh Thái hậu nương nương, cầm đũa định gắp đồ ăn cho nàng.
“Ngồi xuống!” Vạn Tất lại lên tiếng. Nàng cảm thấy thật mệt mỏi, Diêu Hỷ đúng là kiểu không thúc thì không nhúc nhích. “Hôm qua cũng đâu thấy ngươi khách sáo gì?”
Hôm qua không chỉ lúc ăn cơm Diêu Hỷ không hề khách khí, mà còn to gan lớn mật đến mức biết rõ nàng chán ghét vẫn dám lăn xả lại gần khiến nàng phát tởm.
Sau này Vạn Tất mới hiểu ra, Diêu Hỷ không phải cố tình làm nàng ghê tởm, mà là vì tối qua đã định rời cung, nên nhân cơ hội đùa giỡn đó ôm nàng một cái, để sau này suốt mấy chục năm nhung nhớ cũng còn lại chút ký ức.
Haiz…
“Nô tài không dám. Nô tài mưu đồ bỏ trốn khỏi cung là có lỗi với nương nương, không dám cùng nương nương đồng tịch.” Diêu Hỷ đã không còn vẻ nghênh ngang như trước, lúc này đối với Thái hậu nương nương cung kính chưa từng có.
Trên mặt Vạn Tất lại nở nụ cười. Nghe ngữ khí Diêu Hỷ nói, là đã biết sai, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện xuất cung nữa? Nàng đang cao hứng thì Diêu Hỷ lại buông một câu: “Nô tài nếu thật sự muốn rời cung thì dù sao cũng nên thỉnh ý nương nương. Tính tình nương nương lại tốt như vậy, luôn quan tâm đến hạ nhân, chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của nô tài.”
Diêu Hỷ dự tính nâng Thái hậu lên tận mây xanh trước, rồi mới dám đề cập chuyện xuất cung, như thế Thái hậu nương nương sẽ thấy ngại mà không nỡ từ chối.
Nàng vẫn còn quá non. Đối với Thái hậu mà nói, khái niệm “ngại ngùng” chưa bao giờ tồn tại.
“Ai gia tính tình tốt? Dối trá đúng là mở miệng là nói được. Không cần đội mũ cao cho ai gia, ngươi một lòng muốn rời cung, ai gia cũng chẳng có lý do gì ngăn cản.” Vạn Tất nói xong câu này liền thấy Diêu Hỷ lộ vẻ vui mừng, trong lòng lại càng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Chỉ là tám vạn lượng ngân phiếu ai gia thưởng cho ngươi là sính lễ để nạp ngươi làm nam sủng. Nay ngươi không muốn làm nam sủng của ai gia, thì dù tình dù lý, sính lễ ấy cũng nên hoàn trả lại nguyên vẹn cho ai gia, đúng không? Ai gia chẳng thể vừa mất người lại mất của chứ?”
Vạn Tất nhìn vẻ mặt vui mừng vụt tắt của Diêu Hỷ mà cười lạnh trong lòng: Tiểu đồ chết tiệt. Với chút tâm tư ấy mà dám đọ với ai gia?
Diêu Hỷ vừa nghe nương nương nói sẽ cho nàng rời cung, suýt chút nữa đã kích động đến mức quỳ xuống tạ ơn, nhưng chưa kịp vui xong lại nghe nói phải trả tám vạn lượng ngân phiếu, lòng nàng lập tức như bị một thau nước đá hắt vào giữa mùa đông giá rét. Lời Thái hậu nương nương nói thật rất có lý, nàng đã không làm nam sủng của người, thì món quà sính lễ tất nhiên phải hoàn trả lại. Nhưng vấn đề là—tám vạn lượng ngân phiếu ấy… mất rồi!
“Nô tài định thưa với nương nương. Đêm qua khi nô tài giao đấu với thích khách, hình như vô ý đánh rơi số ngân phiếu ấy…” Diêu Hỷ vừa ấm ức vừa oan ức nói: “Không biết có vị tỷ tỷ hay công công nào nhặt được rồi giao nộp lại cho nương nương hay không?”
Vạn Tất lạnh lùng nhìn Diêu Hỷ, chất vấn: “Giao đấu với thích khách thì làm mất? Ý ngươi là nếu không cứu giá thì đã không làm mất, tóm lại là muốn đổ lỗi lên đầu ai gia, phải không? Còn cái gì mà không biết có ai nhặt rồi nộp lên chưa—ý ngươi là ai gia đã lấy ngân phiếu ngươi đánh mất, giữ riêng không trả lại cho ngươi? Diêu Hỷ, gan của ngươi cũng lớn thật đấy!”
“Nô tài muôn vạn lần không dám có ý nghĩ như vậy! Tất cả đều là lỗi của nô tài, hoàn toàn không liên quan đến nương nương!” Diêu Hỷ vội vàng quỳ sụp xuống.
Nói chuyện với nương nương đúng là quá mệt mỏi, bất cẩn một chút là chết ngay tức khắc!
Vạn Tất cố ý trêu chọc Diêu Hỷ, nhưng cũng sợ dọa nàng sợ đến mức sau này không dám cãi lời nữa thì còn gì vui. Đánh một cái phải cho một viên kẹo ngọt. Vạn Tất đổi giọng, trở nên dịu dàng thân thiết: “Đừng có hở tí là quỳ. Qua đây, ngồi xuống đi!”
Diêu Hỷ đành phải làm theo thánh ý của Thái hậu nương nương, ngồi xuống cạnh nàng.
Vạn Tất thân thiết đưa đôi đũa bạc cho Diêu Hỷ: “Nào. Theo lệ cũ, thử độc cho ai gia trước đi!”
Sắc mặt Diêu Hỷ lập tức tái xanh.
Vạn Tất nghĩ đến chuyện Diêu Hỷ còn cần bồi bổ sức khỏe, không thể để nàng sợ đến mức ăn không vô, bèn gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Ai gia đùa ngươi đấy. Đã có người thử rồi.” Nói xong liền lấy lại đũa bạc trong tay Diêu Hỷ, chỉ vào một bát cháo đang đặt trên bếp hâm nóng: “Cái đó, uống hết. Một giọt cũng không được chừa!”
Tâm trạng lúc trên trời, lúc dưới địa ngục, Diêu Hỷ cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng bị hù cho phát bệnh tim mất. Nàng dùng khăn bọc tay, cẩn thận bưng lấy bát cháo nóng hổi trên bếp, cúi đầu ăn từng muỗng. Trong cháo hình như có đậu đỏ và táo tàu, mà nàng thì không thích vị của táo tàu, nên ăn rất khó khăn.
Diêu Hỷ đang ăn cháo, Vạn Tất ngồi bên cạnh không dùng bữa, chỉ chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói: “Khi nào công công trả lại bạc cho ai gia, ai gia khi đó sẽ đồng ý cho ngươi rời cung.”
“Khụ khụ…” Diêu Hỷ suýt nữa thì sặc chết. Xem ra ngoài trốn đi thì không còn cách nào khác. Dù có đem chính mình bán đi cũng chẳng đổi lại được tám vạn lượng bạc trắng ấy!
Vạn Tất đưa tay vỗ lưng nàng: “Công công đừng vội! Ai gia đã thay ngươi tính rồi, cũng không phải là hoàn toàn không thể. Tiền lương mỗi tháng của Thiếu giám cộng thêm tiền tháng từ cung ai gia, cũng được mấy lượng bạc đấy!” Vạn Tất vừa nói vừa cười thầm, rồi tiếp tục: “Ngươi không rời cung thì vẫn là nam sủng của ai gia, về sau mỗi lần thị tẩm ai gia còn có thể thưởng riêng cho ngươi…” nàng đếm đếm ngón tay: “Hai lượng. Đừng chê ít, cô nương nổi tiếng nhất Hương Mãn Lâu một đêm cũng chỉ hai mươi lượng thôi, mà người ta biết đàn biết hát, cầm kỳ thi họa, thơ phú đối đáp gì cũng giỏi. Ngươi thì tài nghệ kém xa, lại còn chỉ có mỗi mình ai gia là khách, giá tất nhiên phải thấp rồi.”
“…” Diêu Hỷ không nói nổi câu nào. Nàng tính nhẩm rất nhanh, một đêm thị tẩm được hai lượng bạc. Dù nàng có hầu hạ nương nương mỗi đêm, cộng với tiền thưởng, tiền lương, bỏ qua lặt vặt thì để trả hết tám vạn lượng, cũng phải mất ít nhất… một trăm năm! Chưa kể nàng căn bản không thể thực sự thị tẩm, ở lại đây chỉ tổ bại lộ. Hôm qua Thái hậu còn ghét bỏ nàng ra mặt, hôm nay chẳng hiểu sao lại đụng tay chạm lưng, chẳng hề thấy chút nào là chán ghét thân thể của nàng nữa.
Đến khi Thái hậu động tình, chính là ngày nàng nhuộm máu trong cung—mà máu ở đây là chỉ cái cổ của nàng.
“Ý của nương nương là… một trăm năm sau mới cho nô tài xuất cung ạ?” Diêu Hỷ đã ăn xong cháo, trong bụng ấm áp dễ chịu, nhưng lòng lại như bị đá đè, trên viên đá ấy còn khắc ba chữ lớn—“Tám vạn lượng”!
Một trăm năm sau xuất cung? Có khác gì xuất… quan đâu!
“Ê ui~ không cần lâu đến vậy.” Vạn Tất vẫn trêu đùa Diêu Hỷ: “Ngươi quên rồi à, nếu làm việc tốt, lập công lớn, ai gia sẽ có thưởng thêm đó!”
Mắt Diêu Hỷ lập tức sáng lên, trong lòng lại nhen nhóm hy vọng. Nương nương thưởng người thật sự rất hào phóng. Nàng kiếm bạc không phải để trả tám vạn lượng kia, mà để tích góp cho cuộc sống sau khi rời cung. Món nợ này với nương nương… thật sự không trả nổi, chỉ có thể giả vờ như không biết.
Nghĩ đến chuyện lập công, Diêu Hỷ mặt dày mở miệng: “Vậy nô tài xin mạo muội hỏi nương nương… cứu giá có tính là lập công không ạ?”
Vạn Tất cười sủng nịnh, đưa tay chọc vào trán nàng: “Tất nhiên là tính! Mà còn là đại công nữa cơ, ai gia không những không truy cứu chuyện ngươi lén trốn khỏi cung, còn phải trọng thưởng ngươi thật hậu.” Vạn Tất cười gian dẫn Diêu Hỷ ra đại điện.
Nàng nãy giờ chỉ mải nhìn Diêu Hỷ ăn, mình ăn chẳng được bao nhiêu, nhưng tối qua lúc chờ Phó thái y vào cung đã ăn chút gì đó rồi, sáng nay cũng không đói mấy.
Diêu Hỷ đi theo Thái hậu, lòng rộn ràng như hoa nở. Nương nương đúng là cứu tinh của nàng, mỗi lần nàng rơi vào tuyệt cảnh, người lại xuất hiện kéo nàng ra. Nhưng rồi lại thấy áy náy trong lòng—nương nương tốt với nàng như thế, vậy mà nàng lại luôn nghĩ đến chuyện rời bỏ người.
Thế nhưng nghĩ đến việc sắp được ban thưởng, tâm trạng Diêu Hỷ lại vui vẻ trở lại.
“Ngươi đã cứu ai gia đến hai lần, không vật vô giá sao có thể xứng với công lao hiển hách ấy của ngươi?” Vạn Tất bước đến án thư, cầm bút lông lên, viết liền một mạch bốn chữ lớn—”Trung can nghĩa đảm”.
“Tiểu Diêu tử, lĩnh thưởng đi!” Vạn Tất đặt bút xuống, cười nhìn Diêu Hỷ đang trợn mắt há hốc mồm hỏi: “Sao? Không hài lòng với phần thưởng của ai gia à?”
“Nô tài tạ ơn nương nương ban thưởng.” Diêu Hỷ quỳ xuống lĩnh thưởng, trong lòng thì tủi thân vô cùng.
Hóa ra vật vô giá là như thế này đây. Nương nương đúng là keo kiệt quá thể, thỏi vàng đâu? Thỏi bạc đâu? Thưởng nàng một bức chữ mà không dám mang đi bán là sao? Hừ!
Minh Thành Đế sau khi thượng triều xong mới đến chỗ Thái hậu.
Hắn đêm qua hầu như không ngủ. Nửa đêm nghe tin cung Thái hậu lại có thích khách xâm nhập, liền gác lại mọi việc cùng Hoàng hậu vội vàng chạy đến, kết quả bị Thái hậu đuổi về nghỉ ngơi, bảo sáng hôm sau hãy tới. Nhưng hắn làm sao mà nghỉ ngơi được? Vụ giả thái giám bị điều tra đến tận nửa đêm, lại lòi thêm một tên nữa. Trên đường đến Thái Hòa môn dự triều sáng, nghe Đường Hoài Lễ báo lại, gần sáng lại bắt thêm một tên nữa.
Trước trước sau sau, tổng cộng ba tên giả thái giám…
Phi tần trong cung được thị tẩm vốn chẳng có mấy lần, mang thai hoàng tử lại càng không dễ, khó tránh khỏi có người sinh lòng tà niệm—sau khi được ân sủng liền tư thông với người khác, mong muốn mang thai rồi giả mạo con cháu hoàng tộc.
Ba tên giả thái giám kia chỉ là lần này bị tra ra, trước kia trong cung không biết đã từng xảy ra bao nhiêu vụ như vậy! Minh Thành Đế bắt đầu nghi ngờ, đám con cái của mình, liệu có mấy người là con ruột thật sự?
Hắn nhớ lại thời gian trước, Vạn Tất từng nói Phùng Hãn chẳng giống hắn chút nào, lúc đó còn thay Phùng Hãn biện hộ, nói mình cũng không giống tiên đế, chẳng lẽ cũng không phải con tiên đế chắc?
Vạn Tất khi ấy còn châm chọc hắn, bảo hắn cho người đi điều tra đi, biết đâu lại có “kinh hỉ”. Khi đó hắn cho rằng nàng nói nhảm, nhưng giờ nghĩ lại… đầu đau như búa bổ.
Vạn Tất vừa ban thưởng xong bức thư pháp cho Diêu Hỷ, bèn dặn dò: “Mang đi lộng khung treo trong phòng trực đi.”
Lộng khung? Diêu Hỷ thấy đau đầu. Bây giờ nàng tay trắng, lấy đâu ra bạc thuê người làm lộng khung? Mà đây lại là thư pháp của Thái hậu, ít nhất cũng phải tìm thợ giỏi ở Vinh Bảo Trai mới được…
Trời cao ơi! Nghèo đến thế này, hay là chết quách cho xong!
Mực trên chữ đã khô, Diêu Hỷ cẩn thận cuộn lại tờ giấy, lúc này bên ngoài có cung nữ truyền rằng Hoàng thượng giá lâm. Vạn Tất khẽ véo má nàng một cái: “Về đi! Không có thánh chỉ của ai gia thì không được rời cung. Việc lộng khung nhờ mấy thái giám ra ngoài làm việc tiện thể làm giúp ngươi.”
Minh Thành Đế vừa vào điện đã thấy Vạn Tất cười tươi như hoa đang véo má tên tiểu thái giám tên Diêu Hỷ kia.
Thật là không dám nhìn! Hắn lúng túng quay mặt đi, đợi tên thái giám kia rời đi mới bước tới bên Vạn Tất ngồi xuống.
“Thái hậu cũng nên chú ý một chút, như thế này truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt!” Minh Thành Đế suốt đêm không ngủ, sắc mặt tiều tụy.
“Hoàng thượng cũng nên biết tiết chế một chút, đêm qua là vị phi tử nào không biết điều thị tẩm khiến Hoàng thượng mệt thành thế này?” Vạn Tất liền đáp trả nguyên văn.
Minh Thành Đế chẳng còn tâm trạng đôi co với nàng: “Thích khách đêm qua là ai phái tới, Thái hậu có biết không?”
Vạn Tất lắc đầu, ngồi xuống bên phải hắn: “Tra xem gần đây ai đưa người vào cung là biết. Đám thích khách kia không phải người trong cung.”
Sắc mặt Minh Thành Đế đã hiện rõ vẻ tức giận. Hậu cung là nơi trọng yếu, thái giám giả cũng lọt vào được, thích khách cũng lọt vào được, vậy thì cửa cung lập ra để làm gì? Chỉ để bày cho đẹp thôi à?
“Phải rồi. Lần này trẫm đến đây ngoài chuyện thăm hỏi Thái hậu, còn có chuyện muốn báo với Thái hậu. Sau buổi chầu sáng nay, trẫm đã triệu kiến Dương Kỳ Thương. Hắn đã tra ra được, thích khách lần trước ở Ninh An cung đúng là do Chu Hướng Xương phái tới. Bằng chứng rành rành!”
“Ừm~” Vạn Tất hỏi: “Dương Kỳ Thương có điều tra rõ Hoàng hậu có phải cấu kết với Chu Hướng Xương, cố ý thả thích khách vào cung không?”
Minh Thành Đế lắc đầu: “Hoàng hậu không liên quan đến chuyện này. Tên thích khách kia giết một thái giám ra ngoài làm việc, rồi trộm bài tử trà trộn vào cung.”
“Vậy thì cứ tịch biên Chu gia đi là được rồi!” Vạn Tất nhàn nhạt nói. Cuối cùng thì nàng cũng có thể biết được nhà họ Chu rốt cuộc có bao nhiêu của cải rồi.