Chương 79
Vạn Tất khẽ cúi mắt nhìn thoáng qua Trịnh Đại Vận, thong thả nói: “Đứng dậy đi! Đi pha cho ai gia một ấm trà mới, phải là trà Minh Tiền.”
“Nô tài tuân chỉ!” Trịnh Đại Vận đã quỳ đến mức hai đầu gối tê rần, cảm kích vô cùng, từ từ bò dậy khỏi mặt đất, đặt quyển sổ qua một bên, xắn tay áo đi về phía trà phòng cạnh chính sảnh.
Vừa thấy hắn đi khỏi, Vạn Tất lập tức chạy nhanh mấy bước đến nhặt lấy quyển sổ, lật mở xem thử. Cuốn sổ này có dấu bút sửa qua — không phải bản cuối cùng, trước khi dâng lên Hoàng thượng vẫn còn phải chỉnh lý lại một lượt. Vạn Tất vốn định nhân lúc Trịnh Đại Vận rời đi, sẽ lén tay thêm vào vài món tài vật mà Chu gia không có. Đợi khi bản sổ được trình lên long nhan mà vật chẳng khớp với sổ, thì Trịnh Đại Vận chỉ có hai đường: một là tự thân nghĩ cách bù vào cho đủ, hai là chờ bị trị tội.
Nàng muốn chỉnh ai xưa nay rất hiếm khi phải phí công đến thế — thường chỉ một lời là xong.
Nhưng lần này thì khác. Lần này nàng đang ở ngoài cung, bên cạnh lại chẳng mang theo bao nhiêu người. Chó cùng còn nhảy tường, nếu lúc này hạ chỉ phạt nặng, vạn nhất tên thái giám này liều mạng quay lại liều chết với nàng, chịu thiệt chính là nàng. Trước tiên cứ xử nhẹ ngoài cung, đợi hồi cung rồi lại chậm rãi dạy dỗ.
Tài vật của Chu gia bị niêm phong tịch thu đều đã được kiểm kê ghi sổ. Trên sổ lại có dấu vết sửa qua, chứng tỏ cũng đã đối chiếu xong. Muốn tạo nên cảnh “vật không khớp sổ”, thì hoặc là thêm vật vào sổ, hoặc là tìm cách làm mất vật. Giờ sổ sách không động tay được, Vạn Tất đành nhắm vào đống vật thật mà ra tay.
Trịnh Đại Vận vẫn chưa trở lại, hắn vốn không quen nơi này, tìm đúng loại trà đã tốn thời gian, nước trong trà phòng sôi cả buổi lại không dùng được. Trà dâng cho Thái hậu phải là nước mới, trà mới. Trịnh Đại Vận theo Đường Hoài Lễ bao năm, bản lĩnh nhìn sắc mặt đoán ý cũng không tệ. Hắn biết Thái hậu nương nương không vừa mắt với mình, nếu lúc này mà phục vụ sơ suất nửa phần, nàng nhất định sẽ nhân cớ mà trị tội.
Trong chính sảnh, Vạn Tất khép lại quyển sổ, trở về ngồi ngay ngắn tại ghế chủ vị, thấp giọng dặn dò Diêu Hỷ: “Chút nữa ai gia sẽ nói muốn xem xét những món bị tịch thu của Chu gia, ngươi phải lanh lẹ một chút. Thừa lúc ấy mà lấy được thứ gì thì lấy. Lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!”
Diêu Hỷ đưa tay lau mồ hôi lạnh nơi chóp mũi, ngơ ngác hỏi lại: “Thái hậu muốn nô tài trộm đồ của phủ Quốc trượng?” Thái hậu nương nương điên rồi sao? Những thứ ở đây đều là tài vật phải nhập vào quốc khố, dù nàng có thiếu tiền đến đâu, có tham tiền đến mấy cũng không dám động vào những thứ này! Diêu Hỷ chỉ thấy lạnh sống lưng, vô thức ôm lấy vai, khẽ run lên một cái.
Trịnh Đại Vận có thể quay lại bất cứ lúc nào, Vạn Tất gật đầu nói: “Nếu chuyện bại lộ, đã có ai gia đứng ra gánh vác. Nếu chuyện thành công, tất cả những thứ trộm được sẽ xem như ai gia thưởng cho ngươi.”
Có Thái hậu đứng ra lo hậu quả? Trộm được bao nhiêu đều là phần thưởng của nàng? Mắt Diêu Hỷ sáng rỡ hẳn lên. Tiền nhiều ai lại chê?
Nhưng rồi nàng lại thấy bất an. Lỡ đâu đây lại là một cái bẫy mới mà Thái hậu đào cho nàng thì sao? Nghĩ đến việc Thái hậu sai nàng xuống xe xử lý chuyện ở đầu ngõ vừa nãy, bây giờ nhớ lại đúng là đầy mùi bẫy. Hy vọng chỉ là nàng đa nghi quá thôi.
Mà thật sự nàng tin rằng nếu vừa rồi nàng thực sự bỏ trốn, Thái hậu nương nương rất có thể sẽ rút súng bắn nàng từ xa. Tầm bắn của súng thì nàng không rõ, nhưng độ chính xác thì — lúc nàng ngã xuống đêm qua đã tận mắt chứng kiến.
Diêu Hỷ vội vàng lắc đầu — chuyện mất mạng như thế này, nàng không làm đâu!
Vạn Tất sắp bị Diêu Hỷ chọc cho tức chết — kháng chỉ với Diêu Hỷ mà nói đã trở thành chuyện thường ngày như cơm bữa. Nhất định là kiếp trước nàng tạo nghiệt quá nhiều, lão Thiên gia không muốn thu nàng về để tránh nàng gieo họa chốn thiên cung, nên mới sai tới một Diêu Hỷ không nghe lời để trừng phạt nàng.
Vậy mà nàng còn đau lòng vì Diêu Hỷ bị người khác ức hiếp, tốn công tốn sức muốn vì nàng ta mà hả giận.
“Bảo ngươi trộm thì cứ trộm, lắm lời làm gì!” Vạn Tất hung hăng trừng mắt liếc Diêu Hỷ một cái, thấy nàng ta sợ đến phát run, lại có phần mềm lòng, buông lời chán nản: “Thôi bỏ đi. Nhìn ngươi nhát gan đến mức này, ai gia cũng không trông mong gì được.”
Dù sao thì về cung nàng cũng có thừa cách để chỉnh đốn Trịnh Đại Vận, cần gì nóng vội lúc này.
Diêu Hỷ nghe không rõ Thái hậu nương nương vừa nói gì, đưa tay sờ lên trán, phát hiện mồ hôi túa ra đầm đìa, vậy mà thân thể lại run rẩy lạnh buốt.
“Ngươi làm sao vậy?” Vạn Tất nhìn sắc mặt Diêu Hỷ tái nhợt, ban đầu còn nghĩ là do bị nàng dọa trộm đồ mà sợ quá, nhưng rõ ràng nàng đã đổi ý rồi mà sắc mặt của Diêu Hỷ lại càng lúc càng tệ.
“… Nô tài không sao…” Diêu Hỷ cố gắng chống đỡ, vừa nói xong thì hai mắt tối sầm, ngã lăn từ trên ghế xuống.
Vạn Tất mắt nhanh tay lẹ, bước vội một bước về phía trước, dang tay đỡ lấy Diêu Hỷ đang chực đổ nhào xuống đất. “Diêu Hỷ?” — nàng khẽ gọi, nhưng không thấy hồi âm.
Thấy Diêu Hỷ lại ngất đi, trong lòng Vạn Tất không khỏi cuống lên.
Nàng định đưa tay kiểm tra xem có sốt không, nhưng khi ngón tay vừa chạm tới trán Diêu Hỷ thì lại khựng lại giữa chừng — trán Diêu Hỷ phủ đầy mồ hôi li ti. Vạn Tất dù rất thích nàng ta, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, có thể chê thì vẫn chê. Nàng nâng Diêu Hỷ đặt trở lại ghế ngồi cho vững, lấy khăn tay ra lau sạch trán, lúc này mới đặt tay lên trán nàng.
Không hề nóng — mà lạnh đến phát sợ.
Đúng lúc ấy, Trịnh Đại Vận bưng khay trà trở lại, vừa bước vào đã thấy Diêu Hỷ ngất xỉu tựa lên thành ghế. Dù biết rõ nàng ta đã là người của Thái hậu nương nương, Trịnh Đại Vận vẫn không thể kìm lòng mà lo lắng. Có lẽ bởi vì kẻ không có được thì mãi là kẻ đa tình, hắn đối với Diêu Hỷ là một mảnh si tình khó dứt.
“Nô tài xin được cõng Diêu công công ra ngoài.” Trịnh Đại Vận đặt khay trà lên án cao, nôn nóng mở lời. Trong phòng chỉ có Thái hậu nương nương và hắn, không lẽ lại để Thái hậu nương nương đích thân đưa Diêu Hỷ lên xe ngựa?
“Ngươi mà cũng dám chạm vào người của ai gia?” Vạn Tất lườm hắn một cái, lời nói đầy ẩn ý. Dứt lời, nàng cầm lấy cuốn sổ sách đặt vào lòng Diêu Hỷ, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, bế bổng nàng ta ngang người lên rời khỏi chính sảnh, đi thẳng về phía đại môn.
Diêu Hỷ trông thì nhỏ nhắn mảnh mai, sao lại nặng như thế chứ? Hôm qua ở trong cung bế còn không thấy nặng vậy! Hay là do trưa nay ăn nhiều quá? Vạn Tất cắn răng, thẳng lưng bước từng bước, cõng lấy Diêu Hỷ khệ nệ đi về phía xe ngựa.
Nàng hoàn toàn có thể sai hai nha hoàn trong Chu gia khiêng Diêu Hỷ ra ngoài, chứ đâu cần phải tự mình làm chuyện đó. Nhưng khoảnh khắc Trịnh Đại Vận lo lắng ngỏ ý muốn cõng Diêu Hỷ đi, nàng lập tức chỉ muốn ôm chặt người trong lòng, nói với tất cả mọi người: Người này là của ai gia, ai cũng không được đụng vào.
Chưa đi được bao nhiêu bước, Vạn Tất đã thấy hối hận. Vừa rồi đúng là quá xúc động!
Nhưng giờ người cũng đã ôm vào lòng, Trịnh Đại Vận lại đang đi ngay phía sau, nàng mà giờ nửa đường bỏ xuống gọi người khác đến khiêng, thì thật sự quá mất mặt.
Trịnh Đại Vận theo sát phía sau Thái hậu nương nương, trong lòng không khỏi khâm phục nàng sát đất. Nhìn qua thì mảnh mai yếu đuối, không ngờ lại có sức mạnh đến vậy — ôm Diêu Hỷ vừa nhẹ nhàng vừa gọn ghẽ, bước đi mà không hề thở gấp.
Thực ra Vạn Tất đã hoa cả mắt, mệt đến phát run, nhưng vì lòng tự tôn thúc giục, nàng cắn răng chống đỡ, kiên quyết đi cho đến tận chiếc xe ngựa đang chờ trước đại môn.
Cung nữ giả làm nha hoàn thấy Thái hậu tới, vội vàng mang tới bệ gỗ, vén rèm xe, cung kính dìu nàng lên xe. Vạn Tất ôm Diêu Hỷ nhẹ nhàng ngồi xuống, mệt đến mức phải vịn vào thành xe, thở dốc như chó.
Đời nàng chưa bao giờ phải làm việc gì nhọc nhằn thế này! Cũng chưa từng mất mặt đến vậy!
Thế nhưng, Thái hậu nương nương là người biết giữ thể diện. Sau rèm thì thở như kéo bễ, nhưng trước mặt người ngoài thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng cao ngạo như thường. Nàng điều chỉnh hơi thở, vén nhẹ rèm lên, lạnh nhạt nói với Trịnh Đại Vận đang đứng ngoài hành lễ tiễn nàng: “Về đi. Đừng để lỡ việc công.”
Dứt lời buông rèm xuống, quay sang nói với thái giám đánh xe: “Hồi cung! Thúc ngựa nhanh lên!” Rồi lại dặn dò cung nữ ở bên ngoài: “Ngọc Nhi, vừa vào thành cung lập tức đến Thái y viện mời Phó Thái y vào cung.”
“… Nô tì tuân chỉ.” — Ngọc Nhi ngồi ở đầu xe, đáp lời qua rèm.
Dặn dò xong, Vạn Tất cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng. Diêu Hỷ nhắm nghiền mắt, nét mặt bình yên như đang ngủ say. Nàng chẳng nghe thấy hơi thở nào, cũng không thấy lồng ngực phập phồng chút nào. Một cơn sợ hãi không tên chợt trào dâng trong lòng nàng — nếu không phải ngất, mà là… đã chết thì sao?
Nàng hoảng hốt nắm lấy tay Diêu Hỷ, ngón tay dò vào mạch nơi cổ tay — vẫn còn đập, nhưng rất yếu, cực kỳ yếu.
Diêu Hỷ thành ra thế này, kỳ thực tất cả đều là lỗi của nàng.
Tối qua bị nàng xô mà ngã, trưa nay ra giếng tắm nước lạnh cũng là vì bị nàng trêu chọc, mà điều nàng không nên làm nhất chính là — biết rõ nàng ta bị cảm lại còn dẫn theo ra ngoài cung chỉ để xem trò vui. Cuối cùng, Chu gia khiến nàng thất vọng, Trịnh Đại Vận lại khiến nàng chán ghét, trò vui chẳng có được, lại còn khiến bệnh tình của Diêu Hỷ thêm trầm trọng.
Vạn Tất dịu dàng vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của Diêu Hỷ, lẩm bẩm: “Ngươi nói sẽ hầu hạ ai gia cả đời… nếu dám chết như thế, ai gia sẽ chôn ngươi vào đống tàn tích của Cảnh Linh cung, để lũ quỷ phi kia ngày ngày dọa ngươi.”
Thấy Diêu Hỷ như không hề có chút phản ứng nào, Vạn Tất bỗng nghẹn lời, trong lòng nghèn nghẹn đau nhói.
Xe ngựa phóng nhanh như gió, chòng chành rung lắc dữ dội. Vạn Tất ôm Diêu Hỷ chặt hơn, cằm tựa nhẹ lên vầng trán lạnh lẽo của nàng, khẽ thì thầm: “Người ai gia thương, đã mất quá nhiều rồi… không thể mất thêm ngươi nữa…”
Phó Thái y tuổi đã cao, vừa xuống kiệu trước cửa cung Long Nghi công chúa, liền chạy thẳng một mạch đến Càn Thanh cung nơi Thái hậu nương nương đang ở.
Cấp cứu là trên hết, Phó Thái y vừa được cung nữ dẫn vào tẩm điện đã không kịp hành lễ, lập tức tiến lên bắt mạch cho Diêu Hỷ.
Lần trước vì tưởng nàng là thái giám nên trực tiếp bắt mạch, lần này đã biết nàng là nữ tử, lão đặc biệt lấy khăn lụa che tay, bắt mạch qua lớp khăn. “Sao bệnh tình lại nghiêm trọng đến thế này…” — Phó Thái y nhíu chặt mày. Rõ ràng tối qua mới tiến cung khám qua một lượt, lúc ấy bệnh trạng còn chưa có gì đáng ngại mà.
Vạn Tất ngồi bên cạnh khẽ giải thích: “Đứa nhỏ này trưa nay ra giếng dội mấy thùng nước lạnh. Có lẽ lúc xuất cung lại trúng thêm gió.”
“Ôi trời!” — Phó Thái y thở dài — “Diêu cô nương cũng quá không biết quý trọng thân thể rồi. May nhờ nương nương kịp thời truyền vi thần vào cung, bệnh này phát đột ngột, không thể chậm trễ.” Dứt lời mở hòm thuốc, bắt đầu châm kim lên đỉnh đầu Diêu Hỷ.
Vạn Tất nhìn từng mũi kim dài được đâm vào da đầu Diêu Hỷ, lòng nàng như bị kim đâm, đau đến trắng bệch cả môi.
Sau khi châm xong cần đợi ít nhất một khắc mới được rút kim. Trong khoảng thời gian ấy, Phó Thái y nhân tiện căn dặn: “Diêu cô nương là do hàn khí nhập tâm, ngoài cháo bổ khí huyết mỗi ngày, còn cần thêm canh Ô Đầu để điều dưỡng. Vi thần đã châm cứu xong, mấy canh giờ sau hẳn là có thể tỉnh lại. Chờ nàng tỉnh rồi, thỉnh nương nương sai người dùng thuốc rượu này xoa vào bụng dưới, sáng tối mỗi ngày hai lần, lúc xoa phải dùng tay chà sát đến khi tỏa nhiệt mới dừng.”
“Ai gia đã nhớ.” — Vạn Tất cẩn thận tiếp lấy bình thuốc rượu, lại xót xa hỏi: “Kim trên đầu nàng ta vẫn chưa thể rút sao?”
Phó Thái y lắc đầu.
“Đúng rồi, đứa nhỏ này từng hai lần bị hạ mê dược, não bị tổn thương. Có thể trị khỏi được không?” — Vạn Tất hỏi rất nghiêm túc.
Phó Thái y lại lắc đầu đáp: “Diêu cô nương không có vấn đề gì về đầu óc cả.”
Rút kim xong, Phó Thái y cáo lui, lúc này Diêu Hỷ vẫn chưa tỉnh. Vạn Tất đột nhiên nhớ tới chuyện của Trịnh Đại Vận.
Nàng bước ra khỏi tẩm điện, hỏi một cung nữ theo hầu nhiều năm: “Ai gia nhớ hình như Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Tào Việt là kẻ thích nam sắc, đúng không?”
Cung nữ nhất thời chưa kịp hiểu gì: “Dạ… đúng là vậy.”
Trịnh Đại Vận to gan lớn mật, dám đè Diêu Hỷ dưới thân, nàng sẽ để hắn nếm thử mùi vị bị người ta đè ngược lại. “Truyền mật chỉ của ai gia, bảo Tào Việt đem cái tên Trịnh Đại Vận kia đi ‘xử lý’!” Sợ cung nữ đầu óc đơn thuần không hiểu từ “xử lý”, Vạn Tất bèn nói rõ: “Bảo Tào Việt ngủ với hắn.”
Cung nữ trợn tròn mắt sợ hãi. Dù gì nàng ta cũng không phải như di nương Nguyên Thiến hay giám sự Tư uyển cục, chưa từng bị Thái hậu nương nương những lời kỳ lạ như thế dọa cho tê liệt thần kinh.
“… Nô tì tuân chỉ.” — Cung nữ mặt đỏ như gấc, cúi đầu vội vàng lui ra ngoài.