Chương 82
Lúc này Vạn Tất chẳng còn chút tâm trạng nào để ăn nữa.
Hai ngày qua nàng ôm Diêu Hỷ trong lòng tùy ý vuốt ve đều là vì coi nàng là nữ tử, giờ Diêu Hỷ lại quay về làm thái giám, trong lòng liền thấy vướng víu khó nói nên lời. Rõ ràng người vẫn là người đó, tình cảm dành cho Diêu Hỷ cũng ngày một sâu đậm, thế nhưng khi thân thể gần gũi, cảm giác mà “Diêu cô nương” mang đến và “Diêu công công” lại hoàn toàn không giống nhau.
Nàng khao khát Diêu cô nương, nhưng lại bài xích Diêu công công. Chuyện này, hoặc là do Phó thái y tuổi già lẩm cẩm bắt sai mạch. Hoặc là người Nguyên Thiến cô cô phái đi điều tra đã tra sai rồi.
“Không phải nói lúc Nội vụ phủ bị cháy đã mất đi nhiều hồ sơ sao? Vậy sao lại tìm ra được thân phận của Diêu Hỷ?” Vạn Tất đặt đũa xuống hỏi.
Nguyên Thiến lắc đầu: “Không phải là tìm ra được trong hồ sơ. Là tối qua nô tỳ đến Càn Thanh cung tìm lão Đường nói chuyện, vô tình nghe được lời của Lan quý nhân. Lan quý nhân nói Diêu Hỷ là đệ đệ nàng ấy – Diêu Hiển…”
Tối qua Diêu Song Lan tìm Đường hoạn quan là muốn tiếp tục câu chuyện ban ngày còn chưa nói xong. Vụ án năm xưa của Diêu gia, Đường công công mới kể được nửa thì bị Hoàng thượng bất ngờ quay lại cung cắt ngang.
Tối đó Hoàng thượng tâm trạng u uất, tự mình đến trước Trường minh đăng của tiên đế, không muốn ai đi theo, nàng mới có cơ hội đến viện nhỏ nơi Đường công công nghỉ tạm khi trực ở Càn Thanh cung nói mấy câu.
Viện đó nếu không có lệnh của Đường công công thì bọn thái giám cung nữ khác tuyệt không dám tùy tiện bước vào.
Diêu Song Lan không ngờ là, sau khi bị Thái hậu nương nương biết nàng và Đường Hoài Lễ qua lại thân thiết thì Nguyên Thiến cô cô không còn lén lút tránh mặt như trước nữa, trực tiếp tìm đến viện của Đường Hoài Lễ muốn cho hắn một bất ngờ. Khi nàng và Đường công công đang trò chuyện ngoài sân, Nguyên Thiến đã ở trong phòng.
Nguyên Thiến nghe thấy ngoài sân có tiếng người, biết là Đường Hoài Lễ đã về, mà viện của hắn người khác không dám tùy tiện đến. Nàng cười trộm, định nấp sau cánh cửa đợi lúc hắn bước vào sẽ nhảy ra hù dọa một phen.
Nào ngờ lại nghe thấy tiếng nữ nhân, Nguyên Thiến tưởng Đường Hoài Lễ vì lâu ngày không gặp nàng nên lén lút qua lại với cung nữ nào đó trong Càn Thanh cung.
Nàng nổi máu ghen, liền tranh thủ bóng đêm rón rén áp sát sau cửa sổ nghe lén.
Kết quả phát hiện người đang nói chuyện với hắn là Lan quý nhân.
Hai người trò chuyện rất lâu về vụ án năm xưa của Diêu gia, chuyện Đường Hoài Lễ âm thầm điều tra năm đó Nguyên Thiến vốn biết.
Chỉ không ngờ Lan quý nhân lại đột nhiên nói ra: Diêu Hỷ thật ra chính là đệ đệ của nàng ấy – Diêu Hiển…
Nguyên Thiến nói đến đây liền có chút do dự, dù sao chuyện này cũng liên quan đến Lan quý nhân và Đường Hoài Lễ.
Thế nhưng Diêu Hỷ là nam sủng hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương mỗi đêm, nàng không dám giấu diếm, cũng tin với mười năm chủ tớ tình thâm giữa nàng và Thái hậu nương nương, xin giúp Đường Hoài Lễ một câu chắc sẽ không sao.
Còn về phần Lan quý nhân… nàng là tỷ tỷ của Diêu Hỷ, có Diêu Hỷ cầu xin trước mặt Thái hậu nương nương, chắc cũng không đến nỗi gặp chuyện gì lớn.
Kỳ thực chuyện Diêu Hỷ tội phạm đào tẩu vào cung, có thể lớn cũng có thể nhỏ, hoàn toàn tùy thuộc vào ý Thái hậu nương nương. Nếu nương nương muốn giữ nàng lại, tất nhiên là giữ được. Còn như luật pháp nói thế nào, đám đại thần bàn ra sao, nương nương xưa nay chẳng bao giờ bận tâm.
Điều duy nhất Nguyên Thiến lo lắng là nương nương có trách tội Diêu Hỷ dối gạt hay không. Những chuyện khác đều dễ nói, chỉ có điều Thái hậu nương nương là người ghét bị lừa dối nhất.
“Lão Đường?” Vạn Tất phản ứng một lúc mới hiểu Nguyên Thiến nói là Đường Hoài Lễ: “Hai người các ngươi thật đúng là tình sâu nghĩa nặng, ở Ninh An cung không thấy nhau liền chạy tới tận Càn Thanh cung.” Thế nhưng lúc này nàng cũng chẳng còn tâm trí nào để trêu chọc Nguyên Thiến, chuyện của Diêu Hỷ vẫn còn như một đám bùn loãng chưa phân rõ.
Vạn Tất không ngồi yên nổi nữa, đứng dậy nói với Nguyên Thiến: “Ngươi chờ ở đây, ai gia đi một lát sẽ về!”
Trước mắt việc quan trọng nhất là phải xác nhận xem Diêu Hỷ là tiểu nha đầu hay là tiểu tử, sau đó những việc khác đều dễ nói. Diêu Hỷ là thái giám cũng không sao, là nhi tử của Diêu Hòa Chính hay là đệ đệ của Diêu Song Lan – người nàng vốn chẳng ưa – cũng chẳng sao, chỉ cần là tiểu nha đầu thì tốt rồi.
Vào tới tẩm điện, Diêu Hỷ vẫn còn ngủ mê mệt. Vạn Tất không muốn lật quần của Diêu Hỷ ra, bất luận là tiểu thái giám hay tiểu nha đầu, bên dưới của nàng giờ đây chắc chắn cũng đã chẳng còn gì đẹp đẽ để nhìn. Nhưng bên trên thì vẫn có thể xem được. Dù Diêu Hỷ có bất ngờ tỉnh dậy nàng cũng không sợ, vốn là nam sủng của nàng, liếc cái ngực thì đã sao?
Trong lòng nàng âm thầm kỳ vọng Diêu Hỷ là tiểu nha đầu, đưa tay chầm chậm vén chăn. Diêu Hỷ nằm nghiêng nghiêng ngủ say, ngực phía trước phập phồng, chẳng rõ là nếp áo hay là thứ mà nàng đang mong ngóng. Vạn Tất nuốt nước bọt, tháo dây buộc cổ áo ngoài của Diêu Hỷ ra, lại từ từ vén mở trung y…
Trước mắt hiện lên hai khối thịt trắng nõn loáng ánh sáng, ép sát vào nhau, trên đó còn có hai hạt đậu phớt hồng.
Vạn Tất lập tức thở phào một hơi, nàng đã nhận được đáp án như mong đợi. Đắm chìm trong niềm vui mừng, nàng không nhịn được giơ một ngón tay ra, nghịch ngợm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gẩy một cái lên một trong hai hạt đậu nhỏ ấy – hạt đậu liền thần kỳ mà dựng đứng lên.
Haha, thật thú vị.
Vạn Tất cười cười thay Diêu Hỷ kéo lại trung y và áo ngoài, đang cột dây buộc thì Diêu Hỷ bất ngờ mở mắt. Khi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Vạn Tất thoáng hiện chút bối rối, tay đang cột áo cũng bị dọa đến khựng lại.
“Nương nương!” Diêu Hỷ nhìn tay Thái hậu đang cầm dây áo trước ngực mình, hoảng hốt nói: “Ngài đang làm gì vậy?” Nàng biết nương nương có sở thích quái dị là hay thừa lúc nàng ngủ để làm vài chuyện kỳ lạ, nhưng không ngờ lại đến mức cởi áo nàng ra mà chơi. Cũng may nàng tỉnh kịp thời, nếu không ngực không có quấn yếm thì đã bị nhìn thấy rồi!
Diêu Hỷ khẩn trương giật lấy dây áo, buộc chặt lại, sau đó ngồi bật dậy giữ lấy áo, đầy cảnh giác nhìn Thái hậu.
“Ai gia đang làm gì… chẳng phải ngươi thấy cả rồi sao?” Vạn Tất trong mắt đã không còn vẻ bối rối, mỉm cười tiến đến hôn lên môi Diêu Hỷ, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, bàn tay kia thì rất muốn lần lên để đem hai khối mềm mại vừa rồi vuốt vào trong lòng. Nhưng giờ chưa được, thân thể Diêu Hỷ vẫn chưa bình phục, hơn nữa nàng còn nhiều chuyện chưa tra rõ.
Vạn Tất sợ hôn quá sâu sẽ khiến Diêu Hỷ lại dâng hỏa trong người, ảnh hưởng đến bệnh tình, nên đành tiếc nuối buông tha cho nàng, dịu dàng nói: “Ngủ thêm một lát đi!”
Diêu Hỷ làm sao còn ngủ được nữa? Nàng gượng ngồi dậy muốn quay về phòng trực quấn lại yếm ngực: “Nô tài nên trở về rồi.”
“Về đâu?” Vạn Tất ấn nàng trở lại giường: “Ngoan ngoãn nằm đó. Phó thái y lát nữa còn phải vào cung bắt mạch cho ngươi.” Vừa rồi nếu nàng phát hiện Diêu Hỷ là thái giám thật, e là phải đổi người xem bệnh rồi.
Khi rời khỏi tẩm điện, trong lòng Vạn Tất ngoài niềm vui sướng vì xác định được Diêu Hỷ là tiểu nha đầu, thì càng nhiều hơn là nghi hoặc. Diêu Song Lan đâu phải kẻ hồ đồ đến nỗi nhận lầm cả đệ đệ? Hay là nói, Diêu gia từ đầu vốn đã nuôi tiểu nha đầu như nhi tử?
Chuyện này cũng không phải không có khả năng. Diêu Hòa Chính có lẽ chỉ sinh được hai nữ nhi, nữ nhi lớn bị Hoàng thượng sớm đón vào cung, thì giữ lại nữ nhi nhỏ nuôi như nhi tử. Dù sao nữ nhi không thể thi đỗ công danh. Nhưng mà Diêu gia dù sao cũng là thế gia thi thư, chẳng lẽ lại có nữ nhi vô học như Diêu Hỷ?
Hay là Diêu Hỷ vẫn luôn diễn trò ngốc nghếch với nàng? Kỳ thực lại là tài nữ học vấn uyên bác? Trong lòng Vạn Tất dâng lên một tia rét lạnh. Không được, lát nữa nàng phải thăm dò thử cái gốc gác của tiểu nha đầu này, nếu không thì sau này có khoe chữ, khoe văn gì cũng chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, nghĩ thôi đã muốn độn thổ!
Chuyện này tạm thời nàng chưa nghĩ ra đầu mối nào. Thật ra thì chỉ cần lôi Diêu Hỷ ra tra hỏi một phen là có thể biết rõ, nhưng nàng lại không nỡ. Nếu Diêu Hỷ ngoài chuyện là tiểu nha đầu còn có nỗi khổ khó nói khác, tỷ như thực sự là nữ nhi của Diêu Hòa Chính, vậy nếu bị ép hỏi mà vì muốn bảo vệ người nhà mà cắn lưỡi tự vẫn thì sao?
Diêu Hỷ có điểm này rất giống nàng — đều mang chút điên. Chỉ là cái điên của nàng là cuồng. Còn Diêu Hỷ là tuyệt vọng.
Nàng càng xem chuyện của Diêu Hỷ như một trò chơi thú vị. Từng chút một lần theo dấu vết, bóc từng lớp bí mật trên người Diêu Hỷ, nghĩ thôi cũng thấy mong chờ. Dù sao thì Diêu Hỷ là ai đi nữa, nàng chắc chắn một điều, Diêu Hỷ là yêu nàng, và tuyệt đối sẽ không hại nàng. Như vậy là đủ rồi.
Dù còn có kẻ như tiểu thái giám tên Lục Phúc kia muốn hại Diêu Hỷ, nàng cũng có lòng tin rằng mình bảo vệ được nàng ấy.
Trở lại thiện phòng, Vạn Tất ngồi xuống rồi hỏi Nguyên Thiến: “Ai gia chẳng phải đã sai người điều tra từ cái tên thái giám Lục Phúc ở Tư lễ giám rồi sao? Có tra được gì không?”
“Cái tên Lục Phúc kia vốn chỉ là một tiểu thái giám ở Tư uyển cục, mùa thu năm kia đột nhiên được thăng làm giám thừa Tư lễ giám. Nô tỳ có dò hỏi vài người bên Tư uyển cục, thì ra Diêu Hỷ cũng vừa khéo là vào cung đúng khoảng thời gian ấy.” Nguyên Thiến đúng thật là ôm đồm không ít việc. Chủ yếu là vì cung nhân bên cạnh Thái hậu nương nương hễ có chuyện gì đều quen tìm đến nàng trước, rồi mới để nàng chuyển lời lại cho nương nương.
Chỉ là Nguyên Thiến dù mệt cũng thấy vui trong lòng. Điều này chứng tỏ, người mà Thái hậu nương nương tín nhiệm nhất vẫn là nàng. Dù hiện tại ngày ngày đều để Diêu Hỷ hầu hạ, thực ra nương nương vẫn chưa thật sự yên tâm về Diêu Hỷ, nếu không thì sao lại âm thầm phái người điều tra thân phận nàng ta?
Vạn Tất nghe xong, liền nghĩ quả nhiên cái tên Lục Phúc kia có liên quan đến chuyện Diêu Hỷ nhập cung, Diêu Hỷ vừa vào cung thì Lục Phúc được thăng chức. “Đi tra cho kỹ, việc thăng chức của Lục Phúc là ý của ai! Trong cung này, kẻ có thể tùy tiện đề bạt thái giám cũng chẳng có mấy người đâu…” Vạn Tất liếc Nguyên Thiến một cái đầy thâm ý.
Nguyên Thiến trong lòng chấn động mạnh. Nương nương đây là đang nghi ngờ đến cả Đường Hoài Lễ sao? “Nương nương, Đường công công không có lý gì để hại Diêu gia cả, hắn và Diêu đại nhân là bằng hữu tri kỷ nhiều năm. Hơn nữa nếu Đường công công biết rõ mọi chuyện, Diêu Song Lan cũng không đến mức nói với hắn những lời đó…”
“Ai gia có nhắc đến Đường Hoài Lễ sao? Ngươi đã vội vàng bênh vực như thể hắn là của riêng ngươi vậy?” Vạn Tất lạnh giọng cười nhạt. Quả thật nàng đang nghi Đường Hoài Lễ là người đưa Diêu Hỷ nhập cung. Đường Hoài Lễ đã là bằng hữu lâu năm của Diêu Hòa Chính, nếu hắn đưa Diêu Hỷ vào cung cũng chưa chắc là muốn hại Diêu gia, có khi là để bảo vệ.
Diêu Hòa Chính làm quan thanh liêm, đắc tội không ít người, sợ sau khi Diêu gia gặp nạn, con cái bị kẻ thù trả thù thì sao? Vậy nên âm thầm nhờ Đường Hoài Lễ đưa đứa bé vào cung, sắp xếp vào một nơi như Tư uyển cục – chỗ hẻo lánh không ai để ý, để tránh tai họa?
Còn về chuyện Diêu Song Lan tại sao lại nói với Đường Hoài Lễ rằng Diêu Hỷ là đệ đệ nàng ta? Có lẽ vì nàng vừa mới ra khỏi lãnh cung, chưa biết việc năm xưa là chính Đường Hoài Lễ làm?
Tên thái giám Lục Phúc kia nhất định biết chuyện, có thể vì thấy Diêu Hỷ được nàng sủng ái làm nam sủng, sợ chuyện hắn đưa một nam nhân chưa bị thiến vào cung làm giả thái giám bị bại lộ, mới nghĩ kế giá họa cho Diêu Hỷ, hạ độc Lâm Chiêu nghi để diệt khẩu? Đường Hoài Lễ phát hiện Lục Phúc phản bội liền giết hắn diệt khẩu?
“Nô tỳ không dám.” Nguyên Thiến cúi đầu đáp nhỏ.
“Ngươi về lo việc của ngươi đi! Có tra được gì thì lập tức báo lại cho ai gia. À, cung Ninh An còn bao lâu nữa mới có thể ở lại?” Vạn Tất ở chỗ Long Nghi công chúa lâu rồi cũng bắt đầu thấy phiền.
“Hồi bẩm nương nương, vừa mới tháo dỡ xong, chắc phải vài tháng nữa ạ.”
Vạn Tất bất đắc dĩ gật đầu.
Nguyên Thiến lui xuống rồi, Vạn Tất sai một cung nữ đang canh ngoài điện vào truyền lệnh: “Thay cái đệm giường trong phòng trực của Diêu Hỷ thành loại mềm hơn một chút, rồi đem thêm mấy bộ thường phục màu tươi sáng đặt vào phòng cho nàng ấy.” Lần trước nàng chỉ ban cho Diêu Hỷ hai bộ thường phục, sau khi nàng không cho Diêu Hỷ mặc công phục thái giám nữa, Diêu Hỷ chỉ còn hai bộ quần áo đó mà thay đi thay lại.
Cung nữ lĩnh mệnh lui ra.
Vạn Tất không đến tẩm điện tìm Diêu Hỷ mà ngồi xuống trước bàn, chống cằm trầm ngâm về những bí ẩn trên người tiểu nha đầu ấy. Nàng tin Diêu Hỷ chính là Diêu Hiển, bởi Diêu Song Lan không thể nào không nhận ra được đệ đệ mình, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất — Diêu Hỷ thật sự là nữ nhi được Diêu Hòa Chính nuôi như nhi tử.
Vạn Tất đang mải nghĩ, thì cung nữ vừa được sai đi lúc trước bưng một vật gì đó trở lại, lên tiếng bẩm báo:
“Nương nương, nô tỳ ở phòng của Diêu công công phát hiện ra cái này. Cảm thấy nương nương nên biết đến…” Nói rồi hai tay dâng lên một dải vải quấn ngực của Diêu Hỷ.
Vạn Tất vừa nhìn thấy dải vải dài liền không hề nghĩ đến việc nó là vải quấn ngực, vì trong cung thứ vải vừa dài vừa chắc thế này thường chỉ có một công dụng — treo cổ!