Chương 87
Vạn Tất thấy Minh Thành Đế đang nhìn chằm chằm vào mấy món ăn trước mặt nàng, khóe miệng khẽ giật nhẹ một cái.
Đứa nhỏ xui xẻo này, nguyên một ngày một đêm không ăn không uống, thấy đồ ăn hợp khẩu vị mà không thèm nhỏ dãi mới là lạ. Nàng giả như không thấy Minh Thành Đế đang thèm thuồng, cứ thản nhiên ăn, rồi hỏi hắn: “Sao bây giờ có chuyện phiền lòng lại đi tìm tiên đế, mà không tìm ai gia nữa vậy?” Tiên đế dù tài giỏi đến đâu thì cũng đã khuất núi rồi, còn giúp được gì chứ?
Vạn Tất lo rằng Minh Thành Đế bắt đầu xa cách với nàng. Trước kia hễ có chuyện gì trong lòng, Hoàng đế cũng đều kể với nàng, nhưng lần này lại khác.
Minh Thành Đế ngồi xếp bằng trên bồ đoàn bên cạnh Vạn Tất, thở dài nói: “Mấy chuyện này đều do bọn thái giám gây ra cả. Trẫm tìm Thái hậu thì có thể nói gì? Thái hậu chẳng cũng ở cùng cái tên thái giám họ Diêu kia sao… Haiz!”
Mấy lời này Vạn Tất nghe mà không vui. Hoàng đế nổi giận trút lên đầu đám thái giám thì nàng còn hiểu được, nhưng chuyện của nàng lẽ nào giống mấy phi tần làm loạn hậu cung kia? Khi tiên đế còn tại thế nàng quy củ biết bao nhiêu. Huống hồ tiểu Diêu tử nhà nàng – cái tên giả thái giám ấy – đâu thể đánh đồng với mấy tên giả thái giám khác được.
Theo tính Vạn Tất, lẽ ra lúc này nàng sẽ phản bác lại ngay. Thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi của Hoàng đế, nàng chỉ thấy xót xa, liền dịu giọng nói: “Hoàng thượng nên thấy may vì đã phát hiện kịp thời chuyện này. Hơn nữa số phi tần được Hoàng thượng sủng ái cũng không nhiều, muốn điều tra bọn họ có trong sạch hay không cũng không khó. Chuyện hậu cung cứ giao cho ai gia, Hoàng thượng chỉ cần yên tâm xử lý chính sự là được.”
“Không chỉ là phi tần. Điều khiến trẫm đau lòng nhất chính là ngay cả Hoàng hậu cũng không giữ bổn phận.” Minh Thành Đế than thở: “Trẫm uổng làm một đấng quân vương, nhưng là một nam nhân thì thật sự thất bại thảm hại.”
Vạn Tất ngừng đũa, đau lòng nắm lấy tay Minh Thành Đế, nói: “Chuyện này không phải lỗi của Hoàng thượng.” Đây là lần đầu tiên nàng chủ động nắm tay Minh Thành Đế, trước kia mỗi lần hắn muốn nắm tay nàng, nàng đều tránh ra như tránh tà.
Minh Thành Đế tâm trạng u ám, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Vạn Tất. Mỗi lần hắn gặp chuyện, người luôn đứng bên hắn từ đầu đến cuối chỉ có Vạn Tất. Mẫu phi vẫn còn mang trong lòng tính toán lợi dụng, còn Vạn Tất thì không, nàng chỉ dứt khoát đứng về phía hắn, cùng hắn trải qua giông tố.
“Chuyện của Hoàng hậu, cũng chưa chắc là thật, có thể là bị người hãm hại.” Vạn Tất tuy cảm thấy Phùng Hãn không giống con ruột của Hoàng thượng, nhưng vào thời điểm này mà lời đồn về Hoàng hậu lại lan truyền khắp nơi thì không thể không khiến người nghi ngờ: “Trong cung vừa xảy ra chuyện giả thái giám, ngoài phố đã có tin đồn rằng Hoàng hậu có quan hệ với giả thái giám, sinh ra Phùng Hãn. Hoàng thượng không thấy trùng hợp quá sao?”
Minh Thành Đế cười khổ: “Là trùng hợp. Nhưng càng trùng hợp hơn chính là trong cung Hoàng hậu thật sự từng có một thái giám mất tích.”
“Người mất tích trong cung nhiều lắm, chuyện này có thể hỏi thẳng Hoàng hậu, xem nàng ta nói thế nào. Dù cho Hoàng hậu thật sự từng làm chuyện có lỗi với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không cần vì vậy mà tự hành hạ mình. Ngài còn trẻ, sau này dù là nữ nhân hay con nối dõi cũng không thiếu.” Vạn Tất vỗ nhẹ lên vai Hoàng thượng nói.
“Thái hậu không hiểu. Nữ nhân duy nhất trẫm muốn ở bên suốt đời, lại thà chết cũng không muốn để trẫm chạm vào.” Minh Thành Đế lại liếc nhìn mấy món ăn trước mặt Vạn Tất, bụng réo lên hai tiếng “ục… ục…”
“Lan quý nhân?” Vạn Tất cố gắng kìm nén ham muốn nói xấu Lan quý nhân trước mặt Hoàng đế. Dù sao Lan quý nhân cũng là tỷ tỷ của Diêu Hỷ, nàng không thể quá lời.
“Ừ.” Minh Thành Đế nhẹ nhàng gật đầu.
Vạn Tất không hiểu nổi: “Tại sao?” Nàng vẫn luôn cho rằng Lan quý nhân là loại yêu tinh chuyên dụ dỗ quân vương, nghe Hoàng đế nói vậy thì thật sự bất ngờ. Lan quý nhân trăm phương ngàn kế ra khỏi lãnh cung, vì sao lại không muốn hầu hạ Hoàng đế?
“Nàng ấy chê trẫm từng chạm vào những nữ nhân khác.” Minh Thành Đế chỉ vào mâm thức ăn trước mặt Vạn Tất nói: “Trẫm đói rồi. Cho trẫm ăn chút đi.”
“Ai gia không mang theo đũa thừa.” Vạn Tất thấy Minh Thành Đế muốn ăn, trong lòng cũng mừng, dịu giọng khuyên: “Đói rồi thì ra ngoài ăn đi! Người đã truyền sẵn bữa trưa rồi mà.”
“Không sao. Tạm ăn chút là được, trẫm còn muốn ở đây thêm một lúc nữa.” Minh Thành Đế đưa tay lấy khay từ trong lòng Vạn Tất, giật lấy đôi đũa định ăn. Vạn Tất vội đưa tay ngăn lại: “Đũa này ai gia dùng rồi. Ngươi chờ một chút, ai gia sai người mang đôi mới vào.”
“Trẫm không chê.” Minh Thành Đế bắt đầu gắp thức ăn.
Trong lòng Vạn Tất có hơi không thoải mái. Tuy nàng vẫn luôn coi Minh Thành Đế như con, nhưng dù sao cũng không phải con ruột, bị con kế dùng đũa mình đã dùng để ăn cơm khiến nàng cảm thấy không dễ chịu. Nhưng nhìn thấy Minh Thành Đế đói đến mức ăn ngon lành như vậy, nàng cũng không tiện nói gì, bèn lấy khăn tay trong tay áo đưa cho Minh Thành Đế: “Ăn cũng không giữ chút dáng vẻ nào. Mau lau miệng đi.”
“Ừm.” Minh Thành Đế nhận lấy khăn tay lau miệng nói: “Tạ ơn Thái hậu.” Những món mà Vạn Tất mang đến đều là thứ hắn thích ăn, tuy miệng thì nói là mang cho mình, nhưng trong lòng hắn rất rõ, Vạn Tất sợ hắn đói bụng.
“Ai gia đến Càn Thanh cung thật ra là do chủ ý của Lan quý nhân, nàng ấy vẫn để tâm đến Hoàng thượng.” Vạn Tất thấy hàng lông mày của Hoàng đế bỗng thả lỏng, trong lòng bỗng có chút chua xót. Hoàng đế và Lan quý nhân thật sự rất giống nàng và tiên đế, có một người là đơn phương tình nguyện. Mà loại quan hệ như vậy, thường chẳng có kết cục tốt.
“Trẫm biết.” Minh Thành Đế nhớ lại lần đầu gặp Lan quý nhân khi còn thiếu niên, cúi mắt cười buồn. Hắn không trách Lan quý nhân chán ghét mình, từ nhỏ nàng ấy đã là nữ tử kiêu ngạo, làm sao có thể cam lòng cùng người khác chia sẻ một phu quân? “Chuyện thủ cung sa là trẫm có lỗi với Thái hậu.”
“Vậy ngươi gọi ai gia một tiếng mẫu hậu cho ai gia nghe đi.” Vạn Tất quỳ ngồi trên bồ đoàn, mỉm cười nhìn Minh Thành Đế ăn cơm.
Minh Thành Đế ngẩng đầu nhìn dáng vẻ đáng yêu đầy mong đợi của Vạn Tất, khẽ gọi: “Mẫu hậu.”
“Ai gia nghe không rõ…” Vạn Tất vậy mà lại thấy hơi rơm rớm nước mắt. Nàng đã mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu, vậy mà khi thực sự nghe được tiếng gọi ấy, lại có chút không biết làm sao.
“Đồ ngốc.” Minh Thành Đế cười khẽ, dù thế nào cũng không muốn gọi lại lần nữa.
“Càn nhi.” Vạn Tất đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Minh Thành Đế, nhìn sâu vào mắt hắn dịu dàng hỏi: “Ngươi thật lòng coi ai gia là mẫu hậu đúng không?”
“Trẫm thật lòng coi Thái hậu là người thân.” Minh Thành Đế ăn xong miếng cuối cùng, dùng khăn tay của Vạn Tất lau miệng nói: “Thích khách đột nhập Long Nghi cung, trẫm đã sai người điều tra. Thái hậu cứ yên tâm, kẻ nào dám có sát tâm với Thái hậu, trẫm nhất định không tha.” Bao gồm cả quốc trượng Chu Hướng Xương. Thái hậu chỉ nói tịch biên Chu gia, nhưng hắn lại cảm thấy như vậy là chưa đủ.
Vạn Tất nhận ra Hoàng đế thật lòng quan tâm đến nàng, cảm thấy như tất cả những gì nàng đã làm để bảo toàn bản thân suốt bao năm nay rốt cuộc cũng có được một phần thưởng bất ngờ – đó chính là chân tâm của Hoàng đế. Thật là kỳ lạ, nàng đối xử với người đời phần nhiều là giả dối, vậy mà lại luôn nhận được chân tình. Mà nếu ai đối với nàng chân thật, nàng cũng sẽ cất đi vẻ giả tạo, dùng thật tâm đáp lại.
Thái hậu nương nương đã đến Huệ Linh đường, Diêu Song Lan rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện với đệ đệ.
Anh Nhi, Phù Nhi và nhiều cung nữ, thái giám khác đều không được vào nội điện nơi dùng bữa, lúc này trong nội điện chỉ còn nàng, đệ đệ và Đường công công — đều là người của mình.
Diêu Song Lan bước đến bên Diêu Hỷ, hạ giọng nói: “Tối nay sẽ đưa ngươi rời cung.” Lần trước đệ đệ vốn đã có thể rời cung, ai ngờ cung Thái hậu lại xuất hiện thích khách, khiến mọi chuyện bị trì hoãn. Tết Đoan Ngọ năm nay Thái hậu nương nương không xem đua thuyền, cũng không đi cắm liễu, ban ngày lại luôn kè kè bên cạnh đệ đệ, chỉ có thể tranh thủ ban đêm lặng lẽ đưa đệ đệ ra khỏi cung.
Diêu Hỷ không ngờ Lan quý nhân lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nàng khẽ chỉ về phía Đường công công đang ngó nghiêng về phía Huệ Linh đường, cũng hạ giọng nói: “Nơi này không tiện nói chuyện.” Đường công công dường như nghe thấy gì đó, đột nhiên bước ra ngoài, trong nội điện lập tức chỉ còn lại nàng và Lan quý nhân.
“Giờ không nói thì sẽ không còn cơ hội. A Hiển, tối nay sau khi ngươi hầu hạ Thái hậu nương nương đi nghỉ thì đến Long Nghi cung.” Diêu Song Lan thấy Đường công công chủ động tránh đi, để lại không gian cho hai chị em, mới cất giọng to hơn một chút.
“……” Diêu Hỷ thật ra không muốn rời khỏi Thái hậu nương nương, không muốn xuất cung, nàng cũng sẽ cẩn thận để không gây rắc rối cho Diêu gia. “Ta không rời được… vì… còn phải thị tẩm…” Diêu Hỷ nói có chút do dự. Thật ra nàng không phải không đi được, mà chỉ là muốn tìm cớ từ chối lòng tốt của Lan quý nhân. Rõ ràng trước đây chính nàng cầu xin Lan quý nhân giúp nàng rời cung, vậy mà chưa được bao lâu, nàng đã đổi ý. Dù có phải chết, nàng cũng muốn chết bên cạnh Thái hậu nương nương.
“Thị tẩm?” Diêu Song Lan nghe vậy lòng bỗng chốc đau thắt, đệ đệ ở bên cạnh Thái hậu nương nương làm nam sủng, e rằng đã chịu đủ mọi uất ức rồi! “Đều tại tỷ vô dụng, khiến đệ phải chịu thiệt thòi.”
Diêu Hỷ có chút ngượng ngùng. Ở bên cạnh Thái hậu nương nương thực ra chẳng uất ức chút nào, ngược lại nàng còn rất thích được hầu hạ nương nương nữa là.
“Tỷ nhất định sẽ nghĩ cách đưa đệ ra ngoài.” Diêu Song Lan nhìn Diêu Hỷ, ánh mắt đầy kiên định nói.
Diêu Hỷ áy náy cười nhẹ. Dù Lan quý nhân có giúp nàng ra ngoài, nàng cũng sẽ không đi đâu. Nàng thậm chí còn nghĩ đến việc có nên nói thật cho Lan quý nhân biết mình vốn không phải là Diêu Hiển hay không. Nhưng nàng không dám, lúc này nàng như bị kẹp giữa Thái hậu nương nương và Lan quý nhân, mà Thái hậu rốt cuộc có tình cảm gì với nàng thì nàng cũng không rõ. Nàng không dám đắc tội với Lan quý nhân, cũng không biết nên bắt đầu giải thích tung tích của Diêu công tử thế nào. Nàng có thể tưởng tượng được, nếu Lan quý nhân biết đệ đệ mình đã qua đời thì sẽ đau lòng đến nhường nào, nàng thật sự không có dũng khí tự tay vạch trần vết thương ấy.
Không bao lâu sau khi trò chuyện cùng Lan quý nhân, Thái hậu nương nương liền quay về, tay bưng chiếc khay trống không.
Vạn Tất vừa bước vào nội điện liền thấy Diêu Hỷ và Lan quý nhân đứng sát bên nhau, đến khi thấy nàng quay lại, hai người mới vội vàng tách ra. Xem ra hai chị em đã trò chuyện rồi, chỉ không biết Lan quý nhân có nói xấu nàng trước mặt Diêu Hỷ hay không.
“Tiểu Diêu tử. Về cung.” Vạn Tất đặt khay trống xuống, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lan quý nhân. Lan quý nhân không muốn thị tẩm? Rốt cuộc là vì lý do gì?
Diêu Hỷ lập tức bước tới đỡ lấy Thái hậu nương nương.
Sau khi trở về từ Càn Thanh cung, Vạn Tất liền sai người đi điều tra Hoàng hậu Chu thị, đồng thời cũng sắp xếp xong lễ tiết Đoan Ngọ chuẩn bị tặng cho các phi tần trong các cung. Nàng còn chuẩn bị riêng một phần sính lễ hậu hĩnh cho Long Nghi, định nói với Long Nghi rằng đó là lễ tiết mới nhận được gần đây, tất cả đều cho nàng làm của hồi môn. Với tính cách ngốc nghếch của Long Nghi, nhất định sẽ lại cảm động một phen.
Bận rộn đến tận khi trời tối, Vạn Tất tắm rửa xong liền lặng lẽ bước vào noãn các, lúc này Diêu Hỷ đang ngồi trước bàn con chép lại danh sách quà lễ giúp nàng.
Diêu Hỷ thấy Thái hậu nương nương bước vào, lập tức buông bút đứng dậy hành lễ: “Nương nương.”
“Đừng bận nữa.” Vạn Tất vừa đi về phía noãn các vừa cười nói: “Hầu hạ thị tẩm đi!”
“Mốt ngày kia là Đoan Ngọ rồi…” Diêu Hỷ cảnh giác lùi lại một bước. Quả nhiên là nàng hầu hạ quá chu đáo, khiến Thái hậu nương nương chưa từng biết chuyện nam nữ lại nghiện thứ đó. Nàng nên tiết chế lại mới được.
“Ngày mai mới lập danh sách lễ cũng còn kịp mà?” Vạn Tất mỉm cười đầy hàm ý.