Chương 88
“Không kịp đâu. Nô tài sáng sớm mai phải mang danh sách quà lễ đưa cho Nguyên Thiến cô cô!” Diêu Hỷ lúc này chẳng khác nào một con thú nhỏ giữa thảo nguyên hoang vắng bỗng chạm trán phải mãnh thú đang rình mồi, hoảng loạn nhìn đông nhìn tây mà không tìm được đường thoát, trong khi mãnh thú kia chẳng biết từ khi nào đã đứng ngay trước mặt.
“Có kịp hay không chẳng phải do ai gia định đoạt sao? Lập danh sách quà lễ là nhiệm vụ ai gia giao cho ngươi, hầu hạ thị tẩm cũng là nhiệm vụ ai gia giao cho ngươi.” Vạn Tất bước đến trước mặt Diêu Hỷ, đưa ngón trỏ nâng cằm nàng lên, mỉm cười nói.
Nàng biết Diêu Hỷ sợ gì, trốn tránh gì, nhưng nàng lại không thể nhịn được mà muốn trêu đùa Diêu Hỷ. Cho dù nha đầu này bị nàng trêu đến phát sợ rồi lại muốn bỏ trốn khỏi cung, nàng cũng không ngại – bắt về lại là được mà?
Những lời của Thái hậu nương nương khiến Diêu Hỷ không cách nào phản bác được. Ý nghĩ muốn rời khỏi cung lại dấy lên. Mỗi lần thân cận với nương nương đều khiến nàng có cảm giác bất an. Nhưng nếu chỉ là ở cạnh bên mà không thân mật, thì nàng lại không hề muốn rời đi, cảm thấy cứ như thế này cả đời cũng rất tốt.
Cố thêm một ngày là thêm một ngày vậy! Hãy để tình cảm giữa nàng và nương nương dần dần lên men theo thời gian. Đến khi không thể cố được nữa, có lẽ nương nương sẽ quý trọng nàng đến mức sẵn lòng tha thứ cho sự lừa dối, cũng sẽ bằng lòng buông tha cho Diêu gia chăng? Dĩ nhiên tốt nhất là Diêu gia sớm được minh oan, để nàng có cơ hội tự mình thú nhận với nương nương.
Chuyện nói dối ấy, chủ động thú nhận và bị phát hiện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Được. Nô tài hầu hạ nương nương.” Diêu Hỷ nhìn bàn tay Thái hậu nương nương đang nâng cằm mình, đáp lời.
Kỳ thực, chỉ cần giống như buổi sáng, chơi mấy trò như trói tay bịt mắt thì sẽ không có chuyện gì đâu. Nàng liếm môi, bắt đầu mong chờ, mong được thấy dáng vẻ nương nương thở gấp không ngừng dưới thân mình. Nếu có thể bịt mắt nương nương, nàng thậm chí còn muốn táo bạo hơn chút, ví như… lén cởi một chút xiêm y của nương nương?
Diêu Hỷ bị những hình ảnh đen tối trong đầu chính mình làm cho đỏ bừng cả mặt. Đêm xuân hương phấn, không khí vốn đã mờ ám, Thái hậu nương nương lại chỉ mặc thường phục mỏng manh nhẹ nhàng, ánh mắt Diêu Hỷ bỗng nhiên không biết nên đặt vào đâu. Nàng tuy là người lùn trong hành động, nhưng lại là “người khổng lồ” trong tư tưởng! Trong đầu nàng, đã đem nương nương ăn sạch sẽ đến chẳng còn mảnh vụn nào rồi.
Vạn Tất thấy Diêu Hỷ nghiêng đầu không nhìn mình, vành tai đỏ ửng, chẳng biết đang nghĩ gì, liền đưa tay khẽ bóp cằm Diêu Hỷ, ép nàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mình: “Công công lần này định hầu hạ ai gia thế nào đây?”
Diêu Hỷ mím môi cười, ánh mắt hướng về chiếc phi bối đang khoác nơi khuỷu tay Thái hậu nương nương.
Vạn Tất cười cười, chủ động tháo phi bối xuống, giơ lên trước mặt Diêu Hỷ lắc lắc: “Công công lại muốn dùng cái này à?”
“Dạ.” Diêu Hỷ ngượng ngùng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân nhẹ nhàng gật đầu.
Vạn Tất dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc phi bối rồi hất mạnh ra xa, trên mặt nở nụ cười xấu xa: “Không được. Đổi cái khác!”
Diêu Hỷ buồn bã nhìn đạo cụ bịt mắt bị ném ra xa, trong lòng đột nhiên thấy hoảng hốt. Đầu óc nàng lập tức vận chuyển cực nhanh, ánh mắt liếc khắp noãn các tìm xem có thứ gì khác có thể bịt mắt hoặc trói nương nương lại được không?
Ồ! Đai lưng!
Diêu Hỷ lập tức đưa tay bắt đầu cởi đai lưng của mình. Dù sao bên trong nàng vẫn còn mặc y phục, cởi áo ngoài ra cũng chẳng sao.
Cảnh tượng ấy khiến Vạn Tất bật cười vui vẻ. Tiểu quỷ này vì không muốn bị nàng thấy thân thể mà thật sự rất cố gắng đấy!
“Công công đúng là người nôn nóng mà. Mới đó đã cởi áo rồi? Vậy ai gia cũng không khách khí nữa.” Nàng vươn tay kéo Diêu Hỷ – người đang tháo dở đai áo – vào lòng, xoay người một cái đã đè nàng xuống giường, bản thân phủ lên trên.
Ta không phải… ta không có mà… Diêu Hỷ hoảng loạn ngước mắt nhìn Thái hậu nương nương vừa bất ngờ nhào tới, đè nàng xuống, hai bàn tay nhỏ yếu ớt vùng vẫy muốn đẩy Thái hậu ra.
“Nương nương, nô tài hầu hạ người là được rồi. Thân thể tàn tật của nô tài thật sự sẽ dọa đến người đó!” Diêu Hỷ thật sự quýnh lên rồi. Vốn dĩ nàng còn nghĩ lại có thể tranh thủ chiếm chút tiện nghi của Thái hậu, trong lòng còn có chút thấp thỏm mừng thầm, nhưng bây giờ thì chẳng còn cười nổi nữa.
Vạn Tất ngồi cưỡi lên chân Diêu Hỷ, tay đùa nghịch với đai lưng lỏng lẻo của nàng, cười trêu: “Ai gia muốn biết, thái giám như công công thì trong chuyện ấy có thể hưởng lạc kiểu gì…”
“Hồi nương nương, nô tài không có nhu cầu phương diện đó!” Diêu Hỷ căng thẳng túm chặt lấy đai lưng, nghiêm mặt nói. Trước khát vọng sống, mọi ham muốn khác đều không đáng nhắc đến! “Thật sự là một chút xíu cũng không có!”
“Ai gia thấy trong sách đâu có viết vậy.” Vạn Tất dùng ngón trỏ quấn lấy đai lưng của Diêu Hỷ, bỗng nhiên cúi người, áp sát khuôn mặt nàng, giọng mang theo ý trêu chọc: “Trong sách viết là… có cách để khiến thái giám cũng thấy vui sướng. Ai gia muốn thử trên người công công một chút…” Nói xong liền cúi đầu hôn nhẹ một cái lên má Diêu Hỷ.
Thử trên nàng? Thử kiểu gì? Sao Thái hậu nương nương lại luôn có đủ mọi loại suy nghĩ kỳ quái thế này!
“Nương nương muốn làm gì nô tài vậy?” Diêu Hỷ bắt đầu tính toán, nếu thật sự không còn đường lui, thì sẽ dùng mạng sống ra uy. Thái hậu đối với mạng nhỏ của nàng vẫn còn xem trọng, đây cũng là lý do vì sao nàng dám mạo hiểm ở lại hầu hạ bên người. Chiêu này vô cùng hiệu quả, nhưng nếu không đến bước đường cùng thì nàng không muốn dùng, sợ làm Thái hậu mất kiên nhẫn với mình.
Vạn Tất ghé sát tai Diêu Hỷ thì thầm một câu.
!!!
Con ngươi của Diêu Hỷ lập tức mở to sau khi nghe xong lời thì thầm đó. Nếu nàng không hiểu sai… thì chẳng phải Thái hậu định dùng *** để phá nàng từ phía sau sao???
Nàng vô cùng chấn kinh nhìn Thái hậu nương nương vừa nói ra câu dọa người kia mà còn giữ vẻ mặt ngây thơ thuần khiết tươi cười với nàng. Thái hậu đúng là… biến thái mà! Nhìn gương mặt đẹp như trăng sáng, thanh thuần như suối trong kia, Diêu Hỷ chỉ thấy trong lòng tan vỡ, nữ thần sụp đổ.
Diêu Hỷ giãy giụa định thoát khỏi Thái hậu đang đè lên người mình, mặt đỏ bừng, giọng hoảng loạn: “Xin nương nương tha cho, nô tài không thể tuân mệnh!”
“Vậy công công muốn ai gia hầu hạ thế nào? Ai gia nghe theo ngươi hết.” Vạn Tất thấy Diêu Hỷ nhăn mặt nhíu mày, không khỏi nghi ngờ có phải vừa rồi mình đùa quá trớn rồi không? Dù sao tiểu nha đầu này cũng là nữ tử.
Chỉ là nàng nói bóng gió xa xôi như vậy, Diêu Hỷ sao lại lập tức hiểu ra được? Xem ra con nhóc này ngoài việc đọc mấy thứ tiểu thuyết tình cảm yêu đương, e rằng còn xem không ít thứ “khác” nữa nhỉ?
“Nô tài nào dám để nương nương hầu hạ!” Diêu Hỷ thành khẩn nói ra khát vọng trong lòng: “Chỉ cần nương nương vui là nô tài đã mãn nguyện rồi.” Để nàng yên ổn làm người chủ động không tốt sao? Thái hậu cứ nằm yên mà ngắm trướng màn đi mà!
Tiểu quỷ! Ai gia đâu phải món đồ chơi của ngươi! Vạn Tất đưa tay véo nhẹ má Diêu Hỷ, đột nhiên thấy miệng hơi khô. Sáng nay bị tiểu nha đầu hầu hạ trong lúc mơ hồ, thật ra trong quá trình nàng cảm thấy bất an nhiều hơn là khoái cảm. Nàng không thích cảm giác bị bịt mắt, cũng không thích cảm giác bị người khác chi phối.
Thế nhưng nàng lại thích Diêu Hỷ, thích dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu khi Diêu Hỷ hết lòng hầu hạ nàng, nên tất cả cảm giác không thoải mái ấy nàng đều nhẫn nhịn.
Hiện tại nàng đang cưỡi trên người Diêu Hỷ, nhìn tiểu nha đầu đáng thương dưới thân đang cố vùng vẫy giãy giụa, con dã thú trong lòng Vạn Tất dường như đang dần bị đánh thức. Để bản thân bình tĩnh lại, cũng để Diêu Hỷ yên tâm ở lại bên cạnh nàng, Vạn Tất mỉm cười rời khỏi người Diêu Hỷ, nói: “Ai gia chỉ trêu công công thôi. Vết thương của thái giám, ai gia không chịu nổi đâu, nên tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thân thể của công công.”
Vạn Tất nhớ tới dải vải trắng mà Diêu Hỷ từng dùng để treo cổ. Trêu nha đầu này đúng là thú vị, nhưng nếu dọa nàng sợ đến mức bỏ trốn khỏi cung thì còn đỡ, nếu dọa đến mức tìm chết thì thật là rắc rối.
Diêu Hỷ thấy Thái hậu nương nương nói đầy vẻ chân thành thì mới yên tâm. Nương nương thật là đáng ghét, biết nàng sợ bị nhìn thấy thân thể lại cố ý lấy chuyện đó ra trêu chọc. Nếu nàng thật sự làm bộ muốn cởi quần áo, chắc nương nương sẽ la lên thất thanh bảo nàng mặc vào cho xem! Lần sau nếu nương nương lại trêu nàng, nàng sẽ giả vờ thật sự muốn cởi cho nương nương xem. Xem ai nhát trước cho biết!
“Thời gian còn sớm, ngươi tiếp tục chép lại lễ đơn đi! Ai gia ngồi đây với ngươi, có gì cần sửa cũng tiện.” Vạn Tất ném trả đai lưng cho Diêu Hỷ, bưng tách trà trên bàn nhỏ định uống.
Diêu Hỷ còn chưa kịp thắt lại đai áo đã vội lên tiếng ngăn cản: “Nương nương! Tách trà đó là nô tài đã uống rồi.”
“Ồ?” Vạn Tất cầm chén trà ngắm nghía, hỏi: “Ngươi uống ở phía nào?”
“Phía đối diện với nương nương…” Diêu Hỷ cảm thấy dù có uống ở phía khác thì cũng không hay, liền vội vàng đứng dậy thắt đai lưng: “Nô tài rót lại chén khác cho nương nương!”
Vạn Tất khẽ mỉm cười, cố ý nhấp một ngụm ở đúng nơi Diêu Hỷ đã uống rồi đặt tách trở lại bàn, nói: “Đã hôn nhau bao nhiêu lần rồi, còn để tâm mấy chuyện này sao?” Nói xong thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn, bắt đầu xem lại lễ đơn.
Từ lúc Thái hậu nương nương bước vào noãn các, Diêu Hỷ đã như người uống rượu say, mặt đỏ bừng không tan nổi. Nàng nhìn dấu vết môi son nhàn nhạt còn in lại trên miệng chén, trong lòng ngọt ngào như mật. Ở bên cạnh nương nương có lúc khiến người kinh hãi, có lúc khiến người thấp thỏm, nhưng cũng có lúc khiến người hạnh phúc đến mức không tưởng. Diêu Hỷ mỉm cười, ngồi xuống đối diện Thái hậu nương nương, cầm bút định tiếp tục chép lễ đơn.
Mực hơi khô. Diêu Hỷ cầm chén nước chuẩn bị nhỏ vào nghiên mực, lại phát hiện Thái hậu nương nương đã cầm chén lên, đổ nước xong còn chủ động lấy thỏi mực ra mài cho nàng.
Vạn Tất vừa xem lễ đơn Diêu Hỷ chép, vừa mài mực vừa không nhịn được lên tiếng: “Tiểu Diêu tử. Lễ đơn này sẽ cùng với quà lễ được gửi đến các cung, ngươi viết cho đẹp chút, đừng làm mất mặt Ninh An cung chúng ta.” Vạn Tất cố ý giao việc này cho Diêu Hỷ, chính là muốn ép ra tài năng mà nàng luôn che giấu rất kỹ.
“Nô tài chỉ viết được đến thế thôi… Hay là nương nương chọn người khác giỏi hơn đi?” Diêu Hỷ cũng thấy xấu hổ vì chữ của mình. Trước kia còn đi học thì chữ viết bằng bút máy cũng tạm tạm, nhưng từ khi xuyên đến đây chỉ có thể dùng bút lông, mà trong cung thì người tài nhan nhản, chữ của nàng thật sự không đủ nhìn.
Vạn Tất liếc nàng một cái, không nhịn được trợn mắt. Tiểu nha đầu này, diễn cũng giỏi thật!
Nàng dĩ nhiên sẽ không thật sự mang một bản lễ đơn như vậy đi phát ra ngoài, mất mặt chết người. Bèn chìa tay ra nói với Diêu Hỷ: “Đưa bút cho ai gia! Ngươi đọc từng món trong bản nháp, ai gia nghe xem có gì không ổn không.” Thật ra chỉ là lễ tiết phát cho các cung như mọi năm, trước giờ nàng chỉ dặn dò cô cô Nguyên Thiến rồi chẳng buồn để tâm, năm nay lại đặc biệt chú ý, chỉ bởi vì thích cái cảm giác cùng Diêu Hỷ làm việc gì đó.
Diêu Hỷ ngoan ngoãn hai tay dâng bút cho Thái hậu nương nương. Nàng cầm lấy lễ đơn chuẩn bị đọc, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng: “Nương nương, ở đây hình như bị nhầm, có hai tờ đơn đều ghi tên Trưởng công chúa Long Nghi.”
“Không nhầm. Thiếu một bản là quà lễ Đoan Ngọ, bản thừa ra là của hồi môn ai gia chuẩn bị cho công chúa.” Vạn Tất không ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp.
Trưởng công chúa sắp chọn phò mã rồi? Đại hỷ sự!
Diêu Hỷ mỉm cười gật đầu, bắt đầu đọc từng món trong danh sách. Thấy Thái hậu nương nương không lên tiếng gì, nàng lại cầm sang một tờ khác. “Nương nương, chỗ này hình như lại có chỗ sai, tờ đơn này không ghi tên người nhận…” Diêu Hỷ lo sợ mình sơ suất nên còn kiểm tra đi kiểm tra lại từng góc, nhưng vẫn không thấy có ghi tên ai.
“Không sai đâu. Phần đó là dành cho ngươi.” Vạn Tất vừa nói vừa viết xong mấy tờ đơn, đã lâu không viết nhiều chữ như vậy nên cổ tay hơi ê ẩm. Đặt bút xuống nghỉ một chút, ngẩng đầu lên thì thấy Diêu Hỷ đang ngây ngốc nhìn tờ đơn, hai mắt phát sáng.
Diêu Hỷ nhìn những món quà trong đơn, trong lòng nở hoa. Quả nhiên mà, Đại Hưng còn chưa mất, sao Thái hậu nương nương có thể phá sản được? Tốt quá rồi, vị nương nương ra tay hào phóng kia đã trở lại rồi!
“Tạ ơn nương nương ban ân. Nô tài sau này nhất định càng tận tâm tận lực hầu hạ nương nương.” Diêu Hỷ vui mừng ôm lấy tờ lễ đơn, còn hôn một cái lên đó.
Vạn Tất thấy cảnh tượng ấy lại nổi cơn ghen.
Mà lần này không phải ghen với ai, mà là… ghen với tờ lễ đơn kia. Tiểu nha đầu này hôn lễ đơn mà còn vui vẻ hơn cả lúc hôn nàng!
“Tiểu Diêu tử. Lễ tiết Đoan Ngọ ai gia chuẩn bị cho ngươi có hai phần, ngươi có thể chọn một trong hai.” Vạn Tất nở nụ cười mà chẳng thấy chút vui vẻ nào trong mắt, nói với Diêu Hỷ.
Diêu Hỷ nghe nói có hai phần quà, nhưng lại chẳng mấy vui mừng. Nàng lờ mờ cảm thấy, Thái hậu lại muốn đào hố cho nàng nhảy rồi.
“Phần thứ nhất, dĩ nhiên là những món có trong cái tờ đơn rách đó ngươi đang ôm. Còn phần thứ hai…” Vạn Tất hơi dừng lại, trong lòng đột nhiên có chút hồi hộp, “chính là một đêm xuân cùng ai gia. Chọn đi!”
Nương nương nhà nàng đúng là… không biết xấu hổ là gì mà! Diêu Hỷ nghe Thái hậu nương nương thản nhiên lấy chuyện “xuân tiêu một đêm” với nàng làm lễ vật Đoan Ngọ, đúng là không biết nên cười hay nên khóc.
Đáp án chính xác rõ rành rành. Diêu Hỷ thừa hiểu, nhưng lại không nỡ rời khỏi tờ lễ đơn ấy. Chẳng phải đã nói hầu hạ một đêm là được hai lượng bạc sao? Sao giờ lại còn phải “bù thêm” bằng hiện vật?
“Hầu hạ nương nương vốn là bổn phận của nô tài, nô tài nào dám nhận nương nương làm lễ vật?” Tiểu tài quỷ Diêu Hỷ dũng cảm ôm chặt tờ lễ đơn trong lòng, thấp thỏm nói: “Nô tài muốn chọn cái này.” Cùng Thái hậu nương nương trải qua xuân tiêu một đêm? Nhỡ lộ thân phận thì chẳng phải là tiêu đời rồi sao?
Vạn Tất vẫn nở nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng thì như bị ai đó rạch một nhát sâu.
“Diêu công công, suy nghĩ lại đi!” Vạn Tất âm thầm siết chặt nắm tay, trong lòng thầm nghĩ: Ai gia sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng để tự cứu lấy mạng sống của mình!