Chương 90
“Ngày mai chính là Tết Đoan Ngọ rồi, lễ vật nương nương Khương tần dâng lên Thái hậu nương nương là do ngươi chuẩn bị phải không?” Mạnh Đức Lai nhắm mắt day day ấn đường. Diêu Hiển đã chết, Diêu gia tuyệt hậu, năm đó kẻ trong ngục bộ Hình hại chết nhi tử Quảng Thâm của hắn cũng đã sớm bị xử lý sạch sẽ. Nhìn như vậy thì thù giết con coi như đã báo, thế nhưng Mạnh Đức Lai lại không định dừng tay tại đây.
Bởi vì Diêu Hòa Chính vẫn còn sống, Tư lễ giám vẫn là thiên hạ của Đường Hoài Lễ.
Hoàng thượng cũng nghiêng về phía Diêu gia, vụ diệt môn kinh thiên động địa của Thư gia, Diêu Hòa Chính chỉ bị bãi quan lưu đày đến Nam Cương. Nam Cương là địa bàn của Thân vương Tu – ngũ thúc hoàng thượng, người Diêu gia ở nơi đó sống rất yên ổn, hắn lại không dám phái người Đông Xưởng đến, người Đông Xưởng mà xuất hiện ở Nam Cương, với mối thù của hắn và Diêu Hòa Chính, hoàng thượng nhất định sẽ nghi ngờ đến hắn.
Người bảo hộ Diêu gia là hoàng thượng, muốn trừ bỏ Diêu gia cũng chỉ có thể là hoàng thượng!
Người bảo vệ Diêu Hỷ là Thái hậu, muốn trừ bỏ Diêu Hỷ cũng chỉ có thể là Thái hậu!
Từ Liên lập tức đáp: “Là nhi tử chuẩn bị.”
Mạnh Đức Lai đứng dậy, từ trên giá sách lấy xuống một bức tranh cuộn đưa cho Từ Liên: “Nghĩ cách thuyết phục Khương tần nương nương đặt bức này vào trong lễ vật dâng lên Thái hậu nương nương.” Chuyện của Diêu Hỷ bắt đầu từ một bức tranh, vậy thì cũng nên kết thúc bằng một bức tranh.
“Đây là…” Từ Liên vội vàng đứng dậy, cung kính nhận lấy cuộn tranh.
“Tự mình xem đi!” Mạnh Đức Lai ngồi xuống nói.
Lúc này Từ Liên mới dám tháo sợi dây đỏ buộc tranh ra, mở tranh ra xem. Đây là một bức tranh gảy đàn, người đang gảy đàn là một công tử áo trắng, mày mắt như vẽ, phong thái phiêu dật tựa như tiên nhân hạ phàm.
“Công tử trong tranh này thật tuấn tú!” Ngay cả Từ Liên, người vốn không hứng thú với nam tử, cũng phải trầm trồ khen ngợi nhân vật trong tranh.
Mạnh Đức Lai hừ lạnh một tiếng, ung dung nói: “Trong cung nữ nhân xinh đẹp thì nhiều, nhưng nam tử chỉ có một mình hoàng thượng. Trong bọn thái giám có dung mạo khá khẩm thì đếm trên đầu ngón tay, thế nên mới khiến Diêu Hỷ có phần nổi bật. Đợi Thái hậu nương nương nhìn thấy thế nào mới là mỹ công tử chân chính, tự nhiên sẽ không để Diêu Hỷ vào mắt nữa.”
Thái hậu nương nương, suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu nha đầu sống lâu trong thâm cung, có chút thủ đoạn nhưng chưa từng thấy qua nhiều sự đời. Dung mạo tiên đế tạm không bàn, chỉ riêng tuổi tác cũng đã có thể làm cha Thái hậu nương nương rồi. Sau khi tiên đế băng hà, Thái hậu nương nương luôn trống vắng cô đơn, đột nhiên gặp được một tiểu thái giám dung mạo ngoan ngoãn lại có “của quý” như Diêu Hỷ, muốn giữ người bên mình để hưởng dụng cũng không có gì kỳ lạ.
“Đây là hiến nam sủng cho Thái hậu nương nương?” Trong lòng Từ Liên có phần khó xử, muốn thuyết phục Khương tần nương nương dâng nam sủng cho Thái hậu nương nương, chỉ e không dễ. Tính cách của Khương tần nương nương ấy à, xưa nay là không đắc tội ai cũng chẳng dựa dẫm ai, huống hồ việc dâng nam sủng cho Thái hậu nương nương, không khéo lại bị trách tội. “Nhi tử lo sẽ khiến Thái hậu nương nương nổi giận. Tuy nói Thái hậu nương nương giữ Diêu Hỷ làm nam sủng, đó cũng là chuyện của nương nương, nếu chúng ta bên dưới lại dâng người lên, chẳng phải là cố ý muốn hủy thanh danh trong sạch của Thái hậu nương nương sao?”
Cho dù cho Từ Liên mượn một trăm lá gan, hắn cũng không dám đắc tội vị tổ tông ở Ninh An cung kia.
“Ngốc!” Mạnh Đức Lai hạ giọng quát: “Bức tranh này là tác phẩm của danh gia, Thái hậu nương nương lại am hiểu thư họa, chúng ta là dâng tranh chứ không phải dâng người, ai dám nói gì? Còn về việc Thái hậu nương nương sau khi xem tranh có quan tâm công tử trong tranh là ai hay không, thì không liên quan gì đến chúng ta cả.”
“À~” Từ Liên chợt bừng tỉnh, gật đầu lia lịa. “Vẫn là cha nuôi cao minh!”
“Đi đi!” Mạnh Đức Lai phất tay ra hiệu cho Từ Liên lui xuống. Đợi đến khi Thái hậu nương nương không cần Diêu Hỷ nữa, hắn mới có thể thực sự ra tay.
Sau khi Diêu Hỷ đến thư phòng, Vạn Tất nhắm mắt định ngủ tiếp nhưng lại không sao chợp mắt được. Nàng mở mắt nhìn ánh sáng lờ mờ hắt ra từ phía thư phòng, trong lòng không ngừng hồi tưởng ba chữ mà Diêu Hỷ vừa nói với nàng.
Càng nghĩ đầu óc lại càng tỉnh táo, càng tỉnh táo lại càng không ngủ nổi.
Khi Diêu Hỷ nói câu đó, xưng là “ta” chứ không phải “nô tài”. Gọi nàng là “ngươi” chứ không phải “nương nương”.
Thật tốt biết bao.
Những lời tương tự nàng cũng từng nghe tiên đế nói, nhưng câu nói của tiên đế luôn bắt đầu bằng một chữ “Trẫm”. Chỉ cần có chữ ấy, dù sau đó có thâm tình đến đâu cũng đều vô ích.
“Trẫm” — một chữ thật cao cao tại thượng. Tiên đế dù có bày tỏ tình cảm cũng là với tư thái quân vương ban ân từ trên cao.
Diêu Hỷ thì không như thế. Tình yêu của Diêu Hỷ dành cho nàng tuy dè dặt nhưng không hề thấp hèn, bề ngoài vẫn giữ lễ pháp gọi nàng một tiếng “nương nương”, nhưng trong lòng lại chỉ coi nàng là nữ nhân mà mình yêu sâu đậm, không dính dáng gì đến địa vị hay thân phận.
Vạn Tất cắn góc chăn, ngẩn ngơ mỉm cười nhìn về phía thư phòng, qua cả bức tường nàng vẫn lờ mờ nghe được tiếng Diêu Hỷ lật sách. Nếu không phải vừa rồi xảy ra chuyện khiến nàng không thể để Diêu Hỷ biết mình vẫn còn thức, nàng thật sự rất muốn đến thư phòng xem dáng vẻ tiểu nha đầu ấy lúc đọc sách, chắc chắn sẽ không còn ngốc nghếch như thường ngày. Nhưng dù Diêu Hỷ là người thực sự ngu ngốc hay là tài hoa hơn người, nàng đều thích.
Cũng giống như tình cảm Diêu Hỷ dành cho nàng, yêu là yêu, không liên quan gì khác.
Đang miên man nghĩ ngợi, Vạn Tất chợt nhận ra, sau khi đọc sách xong, Diêu Hỷ nhất định sẽ đi qua tẩm điện trở về noãn các để ngủ, mà với mức độ si mê của Diêu Hỷ dành cho nàng, chắc chắn sẽ lại đến bên giường, len lén ngắm nhìn dáng vẻ lúc nàng đang ngủ say.
Hỏng rồi! Vừa rồi nàng thực sự có ngủ thiếp đi, lúc Diêu Hỷ ngồi xuống ghế đôn dưới chân giường, nàng mới nghe thấy tiếng động nhẹ mà tỉnh dậy. Khoảnh khắc vừa tỉnh, tim nàng thắt lại một cái, không biết người bên giường là ai nên vẫn nhắm mắt giả ngủ, giữ nét mặt bình thản, nhưng khi tay Diêu Hỷ vươn tới, mùi rượu thuốc truyền đến khiến nàng yên tâm hẳn.
Bàn tay đang mò về phía chuôi dao găm dưới gối cũng lập tức rút lại.
Người đang ngủ thì làm gì còn giữ được dáng vẻ đoan trang? Không biết vừa nãy trông nàng thành cái bộ dạng quỷ quái gì nữa! Vạn Tất chợt bật dậy, chân trần chạy đến trước gương đồng, vội vàng chỉnh lại tóc tai và dung nhan.
Trước khi ngủ nàng đã tháo trâm ngọc, trên giường lại trở mình mấy lần, tóc xõa ra có phần rối tung. Ngồi trước gương nhìn lại, nào chỉ là tóc tai rối, ngay cả xiêm y cũng xộc xệch, cả người đầu tóc rối bù, chẳng khác nào nữ quỷ.
Diêu Hỷ đúng là yêu nàng đến độ không thể buông bỏ, yêu đến chết không đổi, biển cạn đá mòn, núi lở đất nứt. Trước một nàng như thế này mà vẫn có thể dịu dàng chân thành nói ra ba chữ “ta yêu ngươi”. Vạn Tất lại cảm động thêm lần nữa.
Để cho Diêu Hỷ vĩnh viễn chỉ thấy được dáng vẻ đẹp nhất của mình, Vạn Tất nhanh chóng cầm lấy lược chải gọn mái tóc rối bù, lại điểm thêm chút phấn son và son môi. Nhưng vừa bặm môi thì cảm thấy màu son quá rực, chỉ cần nhìn là biết nửa đêm tỉnh dậy để trang điểm lại, thế là nàng cầm khăn tay nhúng nước, lau sạch đi.
Phía thư phòng vẫn còn tiếng lật sách, nhưng Diêu Hỷ bất cứ lúc nào cũng có thể quay về. Vạn Tất tranh thủ soi mình trong gương, cảm thấy bản thân đúng là tư sắc trời ban, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, đẹp đến nghẹt thở. Nàng hài lòng, chân trần chạy vội về giường, nhẹ nhàng nằm xuống, chỉnh lại tóc tai, đến cả cổ áo và tay áo cũng sắp xếp theo góc độ hoàn mỹ nhất.
Vạn Tất nằm nghiêng quay ra ngoài, hai chân hơi co lại, một tay gối dưới đầu, một tay để lộ ra ngoài chăn.
Đợi đến khi Diêu Hỷ quay về, nhìn thấy dung nhan ngủ say tinh xảo hoàn mỹ đẹp đến mức chấn động lòng người của nàng, chắc chắn sẽ thèm khát đến mức không kiềm được bản thân. Vạn Tất không khỏi mỉm cười nghĩ: tiểu nha đầu ấy vừa rồi đã không nhịn được mà chạm vào mặt nàng, lát nữa có khi sẽ không nhịn được mà lén làm thêm chuyện gì khác nữa chăng?
Nghĩ đến mà vừa thẹn vừa vui. Vậy thì nàng nên tỉnh lại hay là tiếp tục giả vờ ngủ đây? Diêu Hỷ sẽ chỉ hôn nàng, hay là… Vạn Tất đưa tay che miệng cười lén.
Diêu Hỷ ngồi bên ngọn đèn, vẻ mặt nghiêm túc, nâng bộ Đại Hưng luật lên cẩn thận lật giở tìm kiếm.
Những ngón tay trắng trẻo mảnh dẻ lần theo danh mục lần lượt lướt xuống.
Kháng chỉ đào tội—
Kháng chỉ đào tội—
Kháng chỉ đào tội—
Đến quyển thứ ba, Diêu Hỷ cuối cùng cũng tìm được. Kháng chỉ là kháng chỉ, đào tội là đào tội.
Kháng chỉ đào tội là tội chồng thêm tội.
Nàng thầm đọc mấy hàng chữ dưới tội danh, hy vọng trong lòng dần dần tắt lịm. Quả nhiên đúng như dự đoán, đào tội kháng chỉ không chỉ là tội chém đầu, mà còn liên lụy đến thân nhân.
Nếu không liên lụy, nàng đã có thể nói hết mọi chuyện cho nương nương rồi. Nhưng giờ chỉ có thể đợi đến khi Diêu gia rửa sạch tội danh, Diêu công tử cũng sẽ không còn là người đào tội mà trở thành kẻ chịu oan.
Nàng không biết Diêu công tử đã trải qua chuyện gì, không dám liều lĩnh kéo Diêu gia vào nguy hiểm. Thái hậu nương nương yêu thương nàng đến thế, có lẽ sẽ bảo vệ được nàng. Nhưng nhìn vào tình trạng mỗi lần nương nương và Lan quý nhân gặp nhau là căng như dây đàn, đừng nói trông mong nương nương cứu Diêu gia, chỉ cần nương nương không đổ thêm dầu vào lửa đã là tốt rồi.
Dù sao hiện giờ ở bên nương nương thế này cũng tốt, nàng có thể hầu hạ nương nương, chỉ là không thể để nương nương nhìn thấy thân thể mình. Nghĩ kỹ thì, chẳng phải là nàng đang chiếm tiện nghi đó sao?
Diêu Hỷ khẽ thở dài, cất Đại Hưng luật về chỗ cũ trên giá sách, định ngày mai khi đưa đồ cho Lan quý nhân thì hỏi thử xem vụ án của Diêu gia điều tra đến đâu rồi, có chỗ nào cần nàng giúp không.
Diêu gia sớm rửa sạch tội danh, nàng cũng có thể sớm thoát thân.
Tuy hiện tại như vậy cũng rất tốt, nhưng nàng không muốn đợi đến ngày không thể giấu nổi nữa, bị Thái hậu nương nương ép hỏi thì mới phải khai ra tất cả. Nàng muốn chủ động nói với nương nương, nàng là ai, đã trải qua những gì, tại sao trước đó lại luôn giấu giếm không nói. Nàng muốn nói với nương nương, từ nay về sau, trái tim này, mạng sống này, tất thảy mọi thứ đều là của nương nương.
Ờ… ngoại trừ chuyện xuyên không.
Chuyện đó thật sự khó mà giải thích rõ ràng, nương nương vốn dĩ đã cho rằng nàng là kẻ bị người ta hạ thuốc đến ngu ngốc, nếu còn nghe nàng nói mình thực ra đến từ thế kỷ 21, chắc chắn sẽ càng cho rằng nàng điên rồi.
Nàng đã hạ quyết tâm, an tâm ở bên Thái hậu nương nương, giúp Lan quý nhân điều tra rõ vụ án của Diêu gia. Còn về những kẻ trong cung ngấm ngầm muốn hại nàng như Lục công công kia, Diêu Hỷ chẳng sợ chút nào, theo hầu bên cạnh Thái hậu nương nương mà còn sợ thích khách? Đúng là nực cười.
Nương nương nhà nàng chính là kẻ thù chung của thiên hạ!
Được tình yêu của nương nương cũng đồng nghĩa với việc nhận thêm quà tặng kèm — một gói hận thù khổng lồ từ khắp bốn phương tám hướng!
Thổi tắt ngọn nến trong thư phòng, Diêu Hỷ đi về phía tẩm điện. Giờ đã rất khuya rồi, nàng phải nhanh chóng quay về noãn các nghỉ ngơi, mai còn phải tinh thần sáng láng để đi phát lễ Tết Đoan Ngọ cho các cung nương nương.
Vạn Tất nhìn thấy ánh đèn bên thư phòng đã tắt qua cánh cửa tẩm điện, vội vàng nhắm mắt giả ngủ. Khoảnh khắc khép mắt lại, nàng lại bất chợt nghĩ ra một kế, liền đưa chân hất tung chăn gấm trên người ra, còn kéo lệch cổ áo, để lộ một khoảng vai ngọc.
Tiểu nha đầu kia mà thấy cảnh này không phát thú tính mới là lạ! Vạn Tất đắc ý nghĩ thầm.
Nàng nghe tiếng bước chân rất khẽ của Diêu Hỷ đang từ từ tiến lại gần, tim cũng theo đó mà dần dần treo lơ lửng.
Diêu Hỷ vừa vào tẩm điện liền nhìn về phía long sàng, sợ đánh thức Thái hậu nương nương. May là nương nương ngủ rất say, chỉ là tư thế ngủ không tốt lắm, lớn thế rồi mà còn thích đá chăn. Nhìn thấy chăn gấm bị đá qua một bên, phần thân trên phơi ra giữa đêm lạnh, Diêu Hỷ nhẹ nhàng bước tới đầu giường, nhấc chăn lên đắp lại cho nương nương.
Nhưng mà dáng vẻ nương nương lúc ngủ thật quá đẹp, dường như còn đẹp hơn cả lúc nãy, khuôn mặt hồng hào như hoa đào, vai ngọc lấp ló. Diêu Hỷ cảm thấy bản thân có thể nhìn như vậy cả đêm không chán, nhưng ngày mai nàng còn có việc, phải đi phát lễ Đoan Ngọ — là một công việc béo bở, nhưng cũng không phải nhàn hạ gì. Hơn nữa, ngày còn dài, nàng đã dọn đến noãn các ở rồi, sau này mỗi đêm đều có thể ngắm nhìn nương nương.
Diêu Hỷ đắp lại chăn cho Thái hậu nương nương xong thì quay về noãn các nghỉ ngơi.
Vạn Tất chờ mãi, chờ mãi, vẫn không đợi được Diêu Hỷ sờ tay sờ chân gì nàng. Mở mắt nhìn ra, đèn trong noãn các cũng đã tắt.
Vạn Tất lại nghẹn một bụng tức.