Thoạt nhìn trông Lâm Dật Thanh rất buồn.
Đây là điều đương nhiên, bất kể là ai tới trường liên tục trong một tuần liền nhìn thấy trên bàn mình để đầy rác rưởi ẩm ướt cũng sẽ để lộ ra biểu tình sống không mấy dễ chịu.
Rác ướt bao gồm mùi cá hộp hôi thối, bữa sáng nhiều dầu mỡ, nói không chừng còn có thể là bãi nôn của một gã say nào đó. Tôi không biết, nó không phải của tôi.
Tôi nghĩ Lâm Dật Thanh nên biết rõ đống rác này có ý gì hơn tôi, dù sao thì bản thân cũng tự mình mang chúng nó về. Mỗi ngày sau khi tan học, chúng tôi đều phải đến bãi rác bẩn thỉu và hôi hám nhất ở góc phố để nhặt rác, cho vào túi và giao cho Vương Hàn. Vương Hàn thường xuyên đến sớm, mỗi ngày đều là người đầu tiên tới lớp đem chỗ rác này để lên trên bàn của cô.
Về phần tại sao Vương Hàn phải tự mình ra tay, đương nhiên bởi vì làm như vậy mới khiến cậu ta có cảm giác mình đang bắt nạt người khác.
Mọi người đều ngầm chấp nhận chuyện này, có người thấy cô không phản kháng cũng thích nhổ nước bọt lên người cô, có người sợ bản thân bị liên lụy không dám lên tiếng. Đúng vậy, ngay cả lão chủ nhiệm sắp về hưu đầu trọc cũng không nói lời nào, thế nào có người nào dám lắm lời.
Vương Hàn là bạn trai tôi. Nhưng việc này cũng không hề quan trọng, tôi ghét cậu ta, vốn dĩ chỉ cần cậu ta trả lời tin nhắn một một chút thì hai chúng tôi sẽ lập tức chia tay, kết quả lần nào cũng chỉ vài giây sau cậu ta đã trả lời lại, tại sao lại có người nhàm chán như vậy.
Không nói lảm nhảm dài dòng nữa, như tôi đã nói, cậu ta không quan trọng.
Ồ, có một điều tôi quên đề cập đến, tôi nghĩ nó vẫn còn quan trọng.
Kẻ chủ mưu, kẻ xúi giục và kẻ tích cực nhất trong chuyện bắt nạt này, tôi nghĩ người hoàn toàn xứng đáng nhất định phải là mình.
Vậy thì sao, cô ấy đáng bị như vậy, tôi còn cảm thấy việc này còn chưa đủ tàn nhẫn.
“Tôi nghe nói cậu là người đồng tính?”
Tôi ngồi ở bàn trên phía trước mặt cô ấy, nhìn cô ấy cúi đầu thu dọn mặt bàn học. Có nên nói phải thu dọn đống rác này trong một tuần liền khiến cậu ta có kinh nghiệm rồi không, Lâm Dật Thanh không hề chật vật chút nào, hơn nữa cô làm việc này trông rất ngay ngắn có trật tự. Cô ấy đeo găng tay gạt hết nước và rác trên mặt bàn vào trong túi, dùng khăn tay khô lau sạch nước còn dính trên mặt bàn, sau đó xịt cồn, chẳng mấy chốc mặt bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ.
“Quả nhiên là một đứa trẻ giỏi nhặt rác.” Tôi tặc lưỡi một tiếng. Cô ấy dọn dẹp quá nhanh, việc này khiến cho tôi không có niềm vui khi bắt nạt người khác.
Lâm Dật Thanh vẫn không nói lời nào, thật lòng hiện giờ tôi chỉ muốn túm tóc của cô ấy hỏi xem có phải cô ấy bị điếc không, tại sao vừa rồi cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng trên người cô ấy có mùi quá nặng, căn bản tôi không muốn chạm vào. Đúng là cô ấy đã thu dọn sạch sẽ mặt bàn, hơn nữa còn xịt cồn vệ sinh, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy trên người cô ấy có một mùi tanh tưởi khó ngửi. Câu này nói thế nào nhỉ, thích một người có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô ấy, tôi nghĩ mình hoàn toàn ngược lại, tôi chán ghét cô ấy, cho nên mới cảm thấy tất cả những thứ liên quan tới cô ấy rất ghê tởm.
“Thật kinh tởm.” Tôi không khỏi bịt mũi.
Vương Hàn đá vào bàn của cô ấy một cái, có một vài giọt chất lỏng không biết thấm qua chỗ nào trên thùng rác bị văng ra ngoài, rơi chính xác xuống người Lâm Dật Thanh.
Đây là lý do tại sao tôi chán ghét cả Vương Hàn, cậu ta luôn làm những việc thừa thãi, tôi có nói cậu ta làm chuyện này không? Không hề, nhưng cậu ta lại tự tiện làm, điều này khiến người của Lâm Dật Thanh càng khó ngửi hơn, tôi định đánh cho cô ấy mấy cái cũng phải dừng lại.
Nếu không tôi giúp cô ấy rửa sạch đi mùi hương trên người này đi vậy.
“Đồ uống của tôi đâu?”
Vương Hàn vội vàng đưa một chai nước cam đã được mở sẵn. Chút chuyện này cậu ta đều làm rất tốt, bởi vì tôi không thể mở được mấy cái nắp chai khó chịu này, tất cả đều là lỗi của nhà sản xuất.
Tôi dễ dàng mở được chai nước cam, đưa lên đầu Lâm Dật Thanh rồi đổ xuống.
“Cậu hôi quá, để tôi tắm cho cậu.”
Tôi đổ hết toàn bộ chai nước cam ra, cả quá trình tôi chỉ thoáng do dự vài giây.
Vương Hàn và em trai của cậu ta đứng ở một bên cười quái dị, thật trùng hợp, chúng ta chia tay rồi.
“Có ngọt không?” Tôi hỏi cô ấy.
Lâm Dật Thanh không nói lời nào, nếu không phải trước đây tôi đã từng nghe qua giọng nói của cô ấy, tôi còn tưởng rằng cô ấy bị câm điếc nữa kìa.
Tôi nhìn dòng chữ trên cái chai rỗng trong tay, cảm thấy có chút đáng tiếc nói: “Đây là nhãn hiệu yêu thích của tôi.” Đây là loại đồ uống yêu thích nhất của tôi, nhà sản xuất đã cho rất nhiều đường trong này, khiến nó ngọt không giống như nước cam. Thương hiệu này không bán chạy, nhưng nó là món ưa thích của tôi.
Hiển nhiên, người một chút phản ứng cũng không có như Lâm Dật Thanh, đồng thời cũng không biết phân biệt khiến tôi cảm thấy có chút nhàm chán: “Buổi sáng chúng ta dừng lại ở đây đi, buổi tối gặp lại.” Tôi vẫy tay với cô ấy sau đó quay trở về vị trí của mình, nơi cách xa Lâm Dật Thanh nhất ở trong lớp.
Buổi tối chơi thế nào với vui đây? Tôi chán việc nhặt rác rồi. Mặc dù ban đầu Lâm Dật Thanh rất kháng cự, nhưng hiện tại cô ấy không còn để ý tới chuyện này, không thú vị chút nào, nhất định phải tìm một trò chơi nào mới thú vị hơn mới được.
“Tại sao lại muốn chạy trốn?” Tan học, tôi dựa vào tường nhìn theo bóng dáng đang định bỏ đi của cô ấy, khó chịu lấy hòn đá ném vào cặp sách của cô ấy.
Nếu tôi còn nhỏ tuổi một chút, nói không chừng viên đá này đã ném vào đầu cô ấy. Không phải bây giờ tôi lý trí hơn lúc trước, chỉ là tôi không muốn mình phải chịu trách nhiệm hình sự.
“Ép cô ấy xuống.” Tôi chỉ đạo Vương Hàn, lấy từ trong cặp sách ra một chiếc cốc.
“Cậu có biết mùa xuân là mùa gì không?” Tôi vỗ vỗ mấy cái vào mặt Lâm Dật Thanh hỏi.
Không có câu trả lời, tất nhiên tôi không mong đợi câu trả lời, tôi không bao giờ cho cô ấy thời gian để trả lời bằng những từ ngữ mà tôi đã chuẩn bị sẵn trong đầu cả ngày. “Chính là mùa sinh sôi nảy nở.” Tôi tự nói với mình, dùng tay làm những động tác làm tình, một đứa côn đồ như tôi luôn làm ra hai ba động tác hạ lưu như vậy.
“Vậy cho nên con ếch này cũng không ngoại lệ.” Tôi rót từ trong cốc ra mấy viên bi trong suốt, chúng dính lại với nhau bởi chất nhầy, có một chấm đen ở giữa.
“Xin hỏi, phương pháp thụ tinh trứng ếch là gì?” Tôi nhìn Lâm Dật Thanh nói: “Trả lời sai sẽ bị phạt ăn trứng ếch.”
Lâm Dật Thanh nhăn mặt, đôi mắt như sắp bật khóc, môi cô ấy run run, nói racâu đầu tiên trong ngày: “Thể, thụ tinh bên ngoài cơ thể. . .”
“Không hổ là học sinh đứng đầu.”
Tôi hi hi ha ha bật cười vui vẻ.
“Vậy coi như phần thưởng.” Tôi lắc lắc chiếc cốc trên tay.
Cô ấy đột nhiên mở to hai mắt, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nhưng thân thể nhỏ bé của cô ấy căn bản không đấu lại với Vương Hàn, giãy giụa đương nhiên là vô dụng.
“Mở miệng của cậu ấy ra.” Tôi ra lệnh.
Vương Hàn nhận được mệnh lệnh lập tức bóp cằm của cô ấy.
“Oái!” Vương Hàn kêu lên một tiếng, “Cô ấy cắn tôi!”
Tôi buồn cười, như vậy không phải thú vị hơn nhiều so với trước kia hay sao.
“Chảy máu rồi.” Vương Hàn ngạc nhiên ôm chặt lấy tay kêu lên, cậu ta đánh đàn dương cầm, đương nhiên đôi bàn tay giống như chân gà này vô cùng quý giá. Thấy tay chảy máu, ngay cả mệnh lệnh của tôi cậu ta cũng không để ý tới nữa, lập tức buông tay không khống chế Lâm Dật Thanh nhanh chóng chạy đi băng bó vết thương.
Nhưng Lâm Dật Thanh đã thoát ra, không hề chạy trốn, có lẽ cô ấy biết mình chạy không thoát.
Ngay khi tôi nắm lấy vai cô ấy, nâng cốc lên hướng về phía miệng của cô ấy, tôi còn cố ý chọn đầu nhọn nhất, tôi muốn cô ấy không tránh được.
Thứ đó đổ vào miệng Lâm Dật Thanh, cũng không biết cô ấy lấy sức lực từ đâu, giống như phát điên đẩy tôi ra, thắt lưng cúi xuống liên tục nôn khan.
“Ha ha ha ha!” Mặc dù tôi loạng choạng lui về phía sau hai bước, sau đó ngã ngồi trên mặt đất nhưng lại cười tới mức không thể dừng lại được.
“Nhìn dáng vẻ của cậu ấy kìa.” Tôi lập tức lấy điện thoại ra ghi lại cảnh tượng đó.
“Hạ Tiểu Mãn.” Cô ấy rất ít khi gọi tên tôi, nhưng sau đó cũng không nói thêm lời nào.
Tôi mặc kệ, camera phóng to ghi lại rõ ràng biểu cảm xấu hổ của cô ấy, quay xong tôi cười quá trời, đứng dậy đá vào đầu gối cô ấy, kết quả là cả hai chúng tôi đều ngã xuống.
“Nôn cái rắm, còn giả vờ.”
Tôi mắng cô ấy.
“Bạn học tốt bụng mời cậu uống bột củ sen, sao cậu lại vô ơn như vậy?”
Tôi sẽ không bao giờ chạm vào những thứ kinh tởm như trứng ếch, cốc đồ này là do tôi dùng trân châu và bột củ sen làm thành. Nhìn bộ dạng của Lâm Dật Thanh, sau này cô ấy nhìn thấy những thứ tương tự nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm.
Lâm Dật Thanh vẫn đang nôn khan.
Khó chịu quá, sao cô ấy không chết đi, cô ấy vì cái gì mà không chết đi? Tôi bắt nạt cô ấy như vậy, sao cô ấy còn không mau nghĩ tới chuyện tự sát?
“Sao cậu không chết đi?” Tôi hỏi cô ấy, có ý muốn hỏi khi nào cô ấy chuẩn bị đi tìm cái chết.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi, một đôi mắt khô khốc.
Thật kinh tởm.
Giá như tôi trẻ lại vài tuổi thì tốt rồi, tôi có thể tự tay giết chết cô ấy. Đôi khi nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, tôi không nhịn được mà tự hỏi, cho dù ở tuổi này của tôi, chỉ cần không bị phát hiện cũng không cần phải ngồi tù, rốt cuộc phải làm như thế nào để giết chết cô ấy không để lại dấu vết?
Trước khi tìm ra câu trả lời, tôi phải chịu đựng sự thật rằng trên đời lại có thứ kinh tởm như “Lâm Dật Thanh”, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi ói mửa.
“Đi thôi.”
Tôi xoay người rời đi, Vương Hàn vội vàng đi theo đưa cho tôi một chai nước cam vắt.
“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, ngày mai đến nhà tôi chơi đi.” Cậu ta háo hức giống như một con chó vậy.
Ngày mai là thứ bảy, bình thường tôi không muốn ở nhà nên thường hay đến nhà Vương Hàn chơi game, nhưng gần đây tôi cảm thấy có chút chán ghét.
“Quên đi.” Tôi nói.
Cậu ta giống như một con chó bị bỏ rơi vậy.