- Hoa Trên Mây
- Yêu như thế. Hận cũng như thế.
- Chương 2: Nhà vệ sinh ở ký túc xá (H nhẹ)
Tôi chán đến nhà Vương Hàn chơi game, cũng không muốn ở nhà, sáng sớm đã ra ngoài. Cứ lang thang không mục đích trên phố, trong vô thức tôi đã tới trường, có lẽ do thói quen đã đưa tôi tới nơi này.
Trường học có ký túc xá nhưng không ai muốn ở lại một thời gian trong ngôi trường đổ nát này, mỗi năm không vượt qua được vài kỳ thi cấp hai, nhiều nhất một phần mười học sinh lựa chọn ở trong trường học, còn lại đều là vì có quan hệ không tốt với gia đình nên mới dọn vào nơi này ở.
Tôi không thích ở nhà, nhưng buổi tối cũng không có ai ở nhà, cho nên tôi không dọn tới trường ở.
Lâm Dật Thanh nhất định đang ở trong trường, bởi vì cô ấy là người có mẹ nhưng không có ba.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức cảm thấy vui vẻ, nhanh chóng trèo tường của trường vào trong, đến khu ký túc xá mà tôi chưa từng đặt chân đến.
Ngôi trường đổ nát không có kinh phí, dù sao cũng không có nhiều người ở trong trường, khu ký túc xá này đã nhiều năm không được tu sửa, tôi còn tưởng mình đã đến một ngôi nhà ma theo chủ đề khuôn viên trường học.
Ngôi trường này mục nát từ trên xuống dưới, bảo vệ không chú ý giám sát, còn bảo vệ ký túc xá thì ở bên ngoài nói chuyện phiếm, cho nên tôi không cần tốn quá nhiều sức có thể dễ dàng vào trong ký túc. Về cơ bản nơi này không có người ở, cuối tuần mấy người sống ở trong ký túc đều sẽ ra ngoài chơi.
Tôi đột nhiên ý thức được mình không biết Lâm Dật Thanh sống ở đâu, muốn tìm được cô ấy cũng không dễ dàng, vì vậy tôi tùy tiện đi dạo quanh một vòng, dọc đường đi đều mở cửa phòng ra xem một lần. Hầu hết các ký túc xá không có người ở đều khóa cửa, cũng có cửa có thể đẩy ra.
Không biết có người đang ngủ nên tôi bước vào, săm soi chỗ này chỗ kia, nhặt chiếc kẹp tóc trên bàn lên ước lượng một chút, rồi tùy tiện ném thứ thấp kém này vào thùng rác.
Có lẽ trộm cắp quá nhiều, căn bản không có quá nhiều đồ để ở bên ngoài, những thứ có giá trị đều được cho vào trong tủ rồi khóa lại. Vì vậy tôi không thể phá hỏng một ít đồ đạc, dần dần mất đi cảm giác hứng thú.
Dù sao trời cũng không tuyệt đường sống, câu này dùng trong hoàn cảnh như thế này phải không, dù sao toi cũng không phải loại người có văn hóa. Tóm lại khi tôi vừa ra ngoài đã gặp Lâm Dật Thanh.
Cô ấy hình như mới tắm xong, tóc còn ướt chưa khô, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, mùa đông lạnh giá thế này khiến cả người run cầm cập.
Tôi nhìn thấy rõ ràng vẻ sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt cô ấy khi đối phương nhìn thấy tôi, biểu tình này chỉ xuất hiện trên mặt người chết, có thể nói cực kỳ sinh động, vô cùng thú vị, vì thế tôi lập tức nhìn cô ấy huýt sáo, đương nhiên đây là kỹ năng của côn đồ rồi.
Cô ấy lui về phía sau hai bước, tôi tiến lên hai bước.
“Cậu không lịch sự chút nào.” Tôi nói, “Nhìn thấy bạn học mà cậu không chào hỏi sao?”
Tôi chắp tay sau lưng bước đến gần cô ấy, chăm chú nhìn cô ấy khoảng chừng một phút đồng hồ, trong một phút này, cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận sự thật rằng tôi đã tìm thấy cô ấy, còn bởi vì chưa từng ăn mặc như vậy mà nhìn thấy tôi, có chút lạnh run.
Thật thú vị.
Tôi đưa tay đẩy cô ấy loạng choạng, muốn nhân cơ hội này trả lại mấy cái tát mà tôi chưa làm được, không ngờ cô ấy vừa mới tắm xong, ngay cả đồ lót cũng chưa mặc, không ngờ cảm giác lại tốt như vậy.
Tôi không kìm được chạm vào cô ấy, sau đó tôi thấy sắc mặt của Lâm Dật Thanh thay đổi, khoảnh khắc tôi phát hiện ra sự thật này, tâm trí của tôi đã thay đổi thành ác quỷ.
“Không phải cậu là người đồng tính sao?” Tôi mỉm cười nhìn cô ấy.
“Không phải cậu thích tôi sao?”
“Có phải cậu đang khó chịu?”
“Cậu đang trốn tránh cái gì?”
Tôi lại đến gần cô ấy, ác ý chạm vào ngực cô ấy, lần này không chỉ chạm vào ngực cô ấy, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại dưới tay. Nó rất mềm, cảm giác còn mềm hơn những món đồ chơi giải nén mà tôi từng chơi, tôi hơi dùng sức, nhìn thấy cô ấy cau mày lập tức hài lòng, còn giải nén hơn những món đồ chơi đó.
Cách một lớp quần áo chạm vào cũng không mấy thú vị, nếu tôi muốn chạm vào trong nhất định phải tiến vào từ phía cổ áo hoặc là vạt váy ngủ, từ cổ áo luồn vào trong sẽ rất khó, vì vậy tôi lập tức vén váy ngủ của cô ấy lên.
Lâm Dật Thanh nhất thời luống cuống, thậm chí cô ấy còn nắm lấy cổ tay của cô, ánh mắt bất an nhìn bốn phía xung quanh.
Vén váy lên cho tới khi ngực lộ ra, tôi biết cô ấy đang sợ hãi điều gì, việc này tôi hoàn toàn có thể hiểu được, vì vậy tôi lập tức dùng sức đẩy cô ấy vào nhà vệ sinh.
Như thế này sẽ không ai nhìn thấy, tôi chu đáo biết bao.
Tôi khóa cửa nhà vệ sinh, đẩy Lâm Dật Thanh vào một góc, nóng lòng muốn cởi váy ngủ của cô ấy. Cô ấy gầy như vậy, trên người cũng không có bao nhiêu thịt, trên ngực chỉ có một ít dấu vết phát triển nên sẽ không nhô ra như xương sườn hai bên.
“Hừ, cậu không dậy thì được chút nào.”
Tôi nắm lấy tay cô ấy đặt lên ngực mình: “Bình thường thì phải như thế này.”
Cô ấy rụt tay lại nhưng vô ích, như tôi đã nói, cô ấy rất gầy nên đương nhiên không có bao nhiêu sức lực, không thể thoát khỏi sự khống chế của tôi. Tôi thấy trên khuôn mặt tái nhợt thường ngày của cô ấy có chút ửng hồng.
“Sao cậu lại đỏ mặt?” Tôi dùng sức ấn tay cô ấy lên ngực mình, “Không thể nào, chẳng lẽ cậu còn biết xấu hổ sao? Tôi không xấu hổ cậu đỏ mặt cái gì? Đừng nói là tôi bắt nạt cậu nhiều như vậy, cậu vẫn thích tôi?”
“Lâm Dật Thanh, cậu đúng là đồ rẻ tiền.”
Tôi buông bàn tay đang trói cô ấy ra, tiến lại gần, vén tóc mái quanh năm lòa xòa trước mắt của cô ấy, kiên quyết nói: “Lâm Dật Thanh, cậu thật rẻ tiền.”
Cô ấy khá ưa nhìn, tuy hơi gầy nhưng cô ấy có dáng người chuẩn, chỉ cần được giữ gìn cẩn thận thì không ai có thể phủ nhận cô ấy là một mỹ nhân. Tôi chỉ chú ý đến một vết bớt màu đỏ trên cổ cô ấy, từ một bên cổ trở lên, dừng lại ngay sau quai hàm, không những không ảnh hưởng đến khuôn mặt mà còn tăng thêm một chút thần bí cho cô ấy.
Thật là kỳ lạ, một vết bớt rõ ràng, vậy mà trước đây tôi không chú ý tới, có lẽ tôi chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô ấy.
Tại sao suy dinh dưỡng đến mức này mà tóc vẫn đen, tôi nghĩ chắc tóc cô ấy cũng vàng hoe ốm yếu như tôi. Tôi xoa mái tóc ướt của cô ấy, vuốt những sợi tóc khó coi đó ra sau lưng Lâm Dật Thanh, bản thân có chút lười biếng không thu tay lại mà đặt ở sau lưng cô ấy, tôi có thể chạm vào làn da mịn màng của cô ấy bất cứ khi nào tôi muốn.
Chỉ cần nhìn vào làn da này, được cô ấy thích cũng không có vẻ gì là thua thiệt. Thật không may, chỉ có tôi biết linh hồn phía dưới thể xác này khiến kẻ khác buồn nôn tới cỡ nào.
“Cậu thật xinh đẹp.” Sức mạnh lớn nhất của tôi là sự trung thực.
“Nếu cậu tới dụ dỗ Vương Hàn, nhất định cậu ta sẽ rung động, cậu ta chỉ là một kẻ ngốc chỉ thích nhìn vào vẻ bề ngoài mà thôi.” Tôi dựa vào vai Lâm Dật Thanh, “Cậu ta có rất nhiều anh em, đếu lúc đó cậu có thể dẫn theo người của cậu ta tới đây bắt nạt tôi, đến lúc đó cậu có thể thoát khỏi tình cảnh tồi tệ hiện tại.”
Tim cô ấy đập nhanh đến nỗi ngay cả vết bớt đỏ trên cổ cô ấy dường như cũng trở nên sống động hơn, sự hiện diện của nó mạnh mẽ đến mức tôi một lần nữa cảm thấy khiếp sợ khi tới bây giờ mới chú ý tới nó. Nhìn cái cổ trắng ngần này, tôi bỗng muốn liếm nó.
Ưu điểm lớn nhất của tôi là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, vì thế tôi lập tức cúi xuống liếm.
“Hạ Tiểu Mãn!” Cô ấy áp vào vai tôi.
“Tên của cậu cũng thật dễ nghe,” Tôi mút một cái để lại dấu ấn rõ ràng trên cổ cô ấy, “Tên của tôi thật tùy tiện, thậm chí tôi còn không sinh vào mùa hè. Vì sao khi gọi tên của cậu cảm thấy rất có học thức, chẳng lẽ bằng cấp của các mẹ trong cô nhi viện đều cao như vậy sao?”
Lâm Dật Thanh vẫn luôn run rẩy, khi ngón tay của tôi trượt từ cổ xuống thắt lưng của cô ấy, cô ấy phát ra một tiếng nức nở nho nhỏ mà chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy.
Thế là tay tôi không những thỏa mãn vuốt ve cơ thể cô ấy mà còn tiếp tục lần xuống dưới, thậm chí còn đẩy mép quần lót của cô ấy ra.
Cô ấy lại nắm tay tôi, tôi thấy rõ vẻ cầu xin trong mắt cô ấy. Thật thú vị, cho dù trước đây tôi có làm bao nhiêu chuyện xấu đối với cô ấy, đôi mắt cô ấy vẫn bình tĩnh như đã chết, bây giờ chỉ một cái chạm đơn giản cũng có thể khiến cô ấy rung động như vậy.
Lâm Dật Thanh thật đáng thương, Lâm Dật Thanh ngu ngốc, cô ấy không biết ánh mắt này của cô ấy căn bản đang ngầm cổ vũ tôi tiếp tục sao?
Tôi không biết người đồng tính làm như thế nào, nhưng tôi cũng là phụ nữ, tôi biết phải làm như thế nào khiến phụ nữ thấy thích. Tay tôi di chuyển từ phía sau ra trước, từ từ di chuyển xuống dưới tìm kiếm nguồn nhiệt của cô ấy.
“Tại sao…”
Cô ấy hỏi.
Tại sao? Thật buồn cười.
Chẳng lẽ câu trả lời còn chưa đủ rõ ràng?
Tôi ghét cậu, Lâm Dật Thanh, tôi hận cậu đến chết, cho nên tôi muốn làm tất cả những chuyện khiến cậu cảm thấy chán ghét.
Tôi không thèm trả lời mà tay cũng không ngừng đưa tay lướt qua vài sợi lông mu lưa thưa của cô ấy, không chút khó khăn tìm được âm hạch của cô ấy.
Nóng quá, trên người đối phương lạnh lẽo như vậy sao có thể tìm một nơi phát ra nguồn nhiệt nóng bỏng thế này.
Căn bản không cần tôi phải dùng sức cô ấy đã dựa vào vai tôi liên tục thở dốc. Tôi cũng thích giọng nói của cô ấy, tuy nhìn người u ám như vậy nhưng giọng nói của cô ấy trong trẻo, ngọt ngào, ngay cả khi lẩm bẩm cũng có thể phát âm rõ ràng.
Ngón tay tôi thăm dò sâu hơn vào bên trong, mượn một ít chất lỏng ẩm ướt để di chuyển trơn tru hơn, tôi nắm lấy nơi phát ra nguồn khoái cảm chậm rãi nhéo một cái, Lâm Dật Thanh run rẩy, cả người trở nên căng thẳng.
“Hừm…” Cô ấy cố đè nén tiếng rên rỉ, không hề hay biết như vậy càng thêm mê người.
Tôi có chút ý xấu dùng thêm sức, cuối cùng cô ấy cũng không chịu được nữa kêu lên thành tiếng, sau đó cô ấy gục đầu vào vai tôi, bàn tay đang đặt trên vai tôi đột nhiên siết chặt lại. Tôi có thể cảm nhận được cơ đùi của cô ấy cũng siết chặt lại, kẹp chặt tay tôi, dựa vào việc cả người đối phương không ngừng run rẩy, tôi có thể khẳng định cô ấy đang tới cao trào, chất lỏng phía bên dưới không ngừng phun ra, tôi cũng không cần tiến thêm vào trong ngón tay trở nên ướt át.
Tôi có ý tốt tiếp tục xoa bóp âm hạch để giúp kéo dài khoái cảm của cô ấy.
Không giống như khi thủ dâm, tư thế vươn tay chạm vào người khác có chút khó khăn, tôi cảm thấy tay đau nhức, vì vậy không có đợt thứ hai, tôi nhanh chóng rút tay ra.
“Tự cậu làm ướt,” Tôi giơ tay tới trước mặt cô ấy, “Thì cậu tự mình liếm sạch sẽ đi.”
Khóe mắt Lâm Dật Thanh đỏ hoe, trông như sắp khóc, cô ấy vẫn đang cố gắng bình tĩnh lại, thở hổn hển như thể không nghe thấy mệnh lệnh của tôi.
Tôi nhíu mày nhìn cô ấy không hài lòng. Tôi nghĩ mình sẽ nói điều gì đó để đe dọa cô ấy, không ngờ Lâm Dật Thanh run lên một cái nắm lấy tay của tôi, vươn đầu lưỡi ra liếm.
Nóng ẩm, mềm mại, hệt như bên dưới của cô ấy.
Răng trắng lưỡi hồng, trên người người này giống như chỉ có ba màu sắc đen, trắng, hồng.
Khi Lâm Dật Thanh liếm vào khe giữa các ngón tay của tôi, tôi cố tình dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi của cô ấy kéo nó ra, cô ấy lập tức khan một tiếng, khóe mắt càng đỏ hơn, trông rất giống đang giả vờ.
Tôi cảm thấy …hình như mình cũng đã ướt.
Tôi kéo cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh, “Đi thôi, về ký túc xá cậu đi.”